Một thoáng Diêm Phù
Thứ Ba, 25 tháng 11, 2014
Hương mạ non
Hạt lúa nẩy mầm lên lúa con
Hai mươi ngày lẻ vẫn đang son
Màu xanh mơn mởn trên đồng cạn
Ngây ngất mùi thơm hương mạ non.
Cóng chân
Ngoảnh lại sau lưng thấy bóng người
Nhe hàm răng trắng giống đang cười
Ba hồn bảy vía đi chơi mất
Để lại đôi chân cóng rụng rời.
Tiếng cười hoàng hôn
Chập choạng hoàng hôn vọng tiếng người
Mắt nhìn đắm đuối phía chân trời
Thoảng nghe gió xát trên thềm vắng
Thấy cả hồn ai mỉm miệng cười.
Ngồi đong hoa nắng
Ngồi đong hoa nắng bên thềm
Gởi đi xứ lạnh gia thêm chút tình
Nhận quà ánh nắt lung linh
Môi cười rạng rỡ ân tình nên duyên.
Nhặt...
Ta ngồi lượm cánh hoa buồn
Nhặt thêm ý niệm cuộn tròn lại nhau
Buộc vào mộng ước ban đầu
Buông dây chờ đợi gặt câu ân tình
Phong ba hờn dỗi thình lình
Bay theo cùng gió phận mình trắng tay
Thương thân đôi mắt cay cay
Ngước lên thấy cả trời mây đen sì.
Chờ chiếc lá rơi
Ta ngồi chờ chiếc lá rơi
Nhiều ngày mệt mỏi nên thôi không màng
Ra đi chưa được nửa đường
Nhớ người chung thủy phải buông khỏi cành
Cuống còn nguyên vẹn tươi xanh
Mủ vương ngấn lệ sao đành xa nhau
Ngồi chờ cảm nhận chờ lâu
Xa nhau hiểu được nỗi đau mất người.
Mãn nguyện
Chìa tay nắm lấy nỗi đau
Sẻ chia một chút với nhau tình người
Đến khi hơi thở cạn rồi
Ra đi ôm trọn nụ cười trên môi.
Nụ cười phiền
Em về để lại nụ cười
Trong nhà bàn tán có người nỗi điên
Ác chi gieo nụ cười phiền
Đi rồi cày xéo thành miền hoang vu.
Lời yêu thương
Trao nhau lời nói sau cùng
Con đường sinh tử khó chung cùng giờ
Người thì đi trước đợi chờ
Kẻ sau ở lại bơ phờ xác thân
Một hôm đứng trước mộ phần
Lên câu nghèn nghẹn ta cần có nhau.
Lời yêu thương chứa nỗi đau
Vun tình quá khứ hương màu thời gian.
Trao niềm tin
Niềm tin trao tận tay người
Hai đôi mắt nhỏ vui cười đầu tiên
Đôi môi mấp máy theo liền
Buông lời khỏi miệng vô duyên chạy vào
Ngữ ngôn đã quá tự cao
Giết ngay thực tại khác nào hại nhau.
Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2014
Chiều gió lộng
Bên thềm gió lộng về chiều
Phong linh cợt nhã đòi "yêu" lấy người
Leng keng lắc cắc đùa cười
Dáng ngoài đạo mạo mặt tươi trăng rằm
Ghế dài vắt vẻo ai nằm
Xác yên thế vị hồn chăm mây trời
Trăng non không thốt được lời
Miệng thì mũm mĩm thấy đời trong veo.
Bần thần
Lang thang trên đỉnh phù vân
Ngước nhìn trần thế một lần này thôi
Ngày mai ta đã xa rồi
Sau lưng vọng lại một lời tri ân
Nghe xong ngơ ngẩn tần ngần
Mang thêm tâm trạng bần thần ra đi.
Bóng đè
Bóng đè năm mới sẽ hên
Người nằm theo dõi nên quên Phật đà
Im lìm thân thủ phòng xa
Ai mà bén mảng là ta ra đòn
Chúng vừa bước đến lom khom
Vung chân đá mạnh chỉ còn mình ta.
Bước...
Bước nhầm chân trái rời nhà
Gặp ngay một "kẻ thật thà" đáng yêu
Quay vào toan tính đôi điều
Bước ra chân phải liêu xiêu cõi lòng
Bước đi bước lại lòng vòng
Vấp ngay cục đá nhưng không thấy người
Ngồi ôm hòn ấy mỉm cười
Chưa già đã lẩn hay trời trêu ta?
Đôi tay già
Đưa tay vớt kỷ niệm xưa
Già nua hết thịt kẽ thưa rớt rồi
Tháng năm cướp mất xuân thời
Nhăn nheo còn lại một đời hoài ưu.
Tìm nhau
Tìm nhau trong những nỗi đau
Lâu ngày chưa thấy lâu lâu lại tìm
Cố tìm mãi vẫn im lìm
Buông hơi thở cạn bỗng nhìn thấy nhau.
Gác trọ am tôi
Chiều nắng vương trên cành lá xanh
Vui đùa với gió chạy vòng quanh
Phong linh rộn rã cùng nhau hát
Lắc cắc leng keng tiếng sáo mành.
Mây lên
Đôi chân lãng đãng cuối thu
Tiết trời se lạnh chu du tìm người
Sương chiều khúc khích tiếng cười
Ngoảnh đầu dõi bóng cuối đồi mây lên.
Nhớ...
Cái lạnh đầu Đông ai nhớ không?
Nếu không hoặc có để trong lòng
Âm thầm gặm nhấm vui buồn đó
Lên tiếng phương xa lại ngóng trông
Hờn trách nhau
Cây hờn trách lá thiếu chung tình
Theo gió rong chơi quên mất mình
Lá dỗi nói cây không giữ chặt
Nên làm tan nát một gia đình
Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2014
Tách trà cô đơn
Tách trà vàng óng người ra đi
Hương khói cô đơn nói được gì
Gởi lại "tri âm" cho hậu thế
Mỗi ngày sáng tối bạn nhâm nhi.
Đong buồn vui
Buồn vui lẫn lộn ngồi đong
Đầy vơi liên tục vẫn không nản lòng
Cố hoài phút cuối đã xong
Buông tay nhìn lại chẳng trông mong gì
Buồn vui huyền ảo diệu kỳ
Người đong cảm xúc trơ lì buồn vui.
Cười nhau
Vòng hoa đưa tiễn một người
Không quen không lạ vì cười giống ta
Nấm mồ nở một nụ hoa
Ngắm nhìn thấy bóng người ta cười mình.
Người về thành phố
Người về mang cả hương quê
Phả vào đô thị tái tê, thẩn thờ
Tri ân bằng những vần thơ
Ngâm nga rảnh rỗi, tối mơ người về
Sự nghiệp
Nửa đời dựng lập cơ đồ
Nửa phần còn lại thế cô ngồi cười
Đếm không cho đến tới mười
Vào ra hít thở mặt tươi hơn "người"
Không hành sẽ giống đười ươi
Trong chuồng ngơ ngác tiếc thời oai phong.
Sai lầm...
Sai lầm khi mới chào đời
Bản thân tự khóc mọi người cười vui
Sai lầm lúc tuổi thiếu thời
Thân no roi vọt mặt mày bầm thâm
Sai lầm lúc tuổi đương xuân
Mắt nhìn lệch chuẩn chọn nhầm hôn nhân
Sai lầm lúc tuổi hoa râm
Cháu con ngoảnh mặt quen thân xì xào
Sai lầm không nhớ khi nào
Được cho lú lẫn người vào kẻ ra
Sai lầm liễn điếu tang hoa
Nằm yên vĩnh biệt ai mà trách nhau
Sai lầm giáo dục nỗi đau
Về nơi chín suối, vì tau (tao) tại mày.
Trải nghiệm
Trải nghiệm cần có "tuổi đời"
Nước mũi chưa sạch lên lời dạy khôn
Đôi khi dốt nát hay hơn
Biết năm ba chữ căm hờn ngàn thu
Nhân gian có kẻ thích mù
Chướng tai gai mắt thà ngu, sáng lòng
Nói đi xét lại lòng vòng
Khua môi múa mép chữ không cuối cùng
Thanh xuân mang tiếng thằng khùng
Ngữ ngôn, câu nói đi chung xuống mồ.
So sánh
Nửa đời thấy cảnh hơn thua
Nắng thừa hay thiếu gió mưa bình hòa
Ngẫm tiết trời nghĩ đến ta
Căng chùng đều đặn mặn mà âm thanh
Chẳng nên chậm cũng đừng nhanh
Chì chìm phao nổi lưới mành tròn vây
Không cuồng nhiệt triết Đông Tây
Buồn vui gió thổi mây bay bên trời
Lấy tình so sánh lên lời
Thêm vào tri thức tình người mất đi
Ngồi cười chớ nói những gì
Mặc cho tỷ giảo lấy đi mọi điều
Nhân sinh đôi lúc phiêu phiêu
Thăng trầm tự ngộ cuối chiều sao lên
Nhẹ trôi tâm thức êm đềm
Vô thanh ngân vọng cạnh thềm hoa khai.
Hoa nắng
Hoa nắng trưa hè mắt chói chang
Người buồn lê bước mãi lang thang
Nơi đâu bến đổ như vô định
Mệt mỏi chiều về thêm phủ phàng
Hoa nắng trên đường đuổi bắt nhau
Trưa dài cố sức được gì đâu
Mây bay hoa thẹn người đi mất
Nằng nặng đôi chân mắt ngấn sầu
Hoa nắng mùa hè giữa lúc trưa
Thẹn thùng e ấp khi trời mưa
Kiếm tìm mỏi mắt mà không thấy
Bảy sắc cầu vồng đang giỡn đùa
...
Hoa nắng ra đi cùng với mây
Mưa trưa lữ khách cũng vui vầy.
Trách "yêu"
Vài lời trách mắng làm màu
Dửng dưng bị hỏi: "yêu nhau thế à"!
Không quan tâm đến người ta
Một câu tiết kiệm rầy rà thấy thương
Trải qua mới biết đoạn trường
Trách yêu là lẽ chuyện thường ngàn năm.
Thứ Năm, 20 tháng 11, 2014
Trao chút ân tình
Ân tình ai đã lên lời
Khiến đầu bạc trắng hởi người nhân gian
Nửa đời chưa hết bàng hoàng
Cỏ xanh nấm mộ ngỡ ngàng nghiệp duyên
Thôi thì nhận chữ tòng quyền
Cùng rồi tắc biến giữ yên sơn hà.
Lưu manh
Thế thời tạo lắm lưu manh
Nhỏ thì có nhỏ đàn anh cũng gờm
Lớn hơn mánh khóe áo cơm
Bạc vàng, sự nghiệp tiếng "thơm" để đời
Những người áo rách tả tơi
Dở dang nghiệp học, thất thời phải "lưu"
Lại thêm các bậc thượng lưu
Giả danh "trí giả" nhiều mưu đê hèn
Lâu ngày quá trở thành quen
Xuất ngôn đạt đỉnh một "nền lưu manh".
Nỗi buồn cao thượng
Vượt không qua nổi chính mình
Mặt mày một đống, lặng thinh chẳng cười
Chưa ban bố được một người
Nợ đời chưa trả. Buồn ơi là buồn.
Duyên nợ
Nợ duyên ai biết cơ trời
Khéo tay phóng bút đến thời ra hoa
Sắc màu khi mắt lệ nhòa
Tỉnh rồi ngơ ngác ngày qua đêm về.
Trao tình
Chút tình cũ kỹ muốn trao
Gió mây nghe được đem vào không trung
Tim ai sai nhịp, lỡ rung
Đêm dài đón đợi cuối cùng tình trao.
Ta cười...
Ta cười cái nụ cười ta
Nướu răng ly dị cửa nhà trống trơn
Đôi môi hiểu chuyện giận hờn
Bành hai khóe miệng còn hơn ta cười.
Cuối cùng
Cuối cùng ta đã trao nhau
Một trời bão tố nỗi đau điệp trùng
Cuối cùng gãy cánh giữa đường
Ai rơi biển Bắc kẻ rừng hoang vu?
Cuối cùng đi đến... ngàn thu
Ôm theo ảo ảnh mây mù trần gian
Cuối cùng thần thức đi hoang
Cô hồn mời gọi chung bàn tiệc vui
No say tỉnh lại ngậm ngùi
Câu kinh hồi hướng, thoảng mùi trầm hương.
Trách...?
Niềm tin rao bán cạn lời
Giá mềm đến nỗi lòng người xót chua
Nài nì gãy lưỡi không mua
Khi tai họa đến lại đua nhau tìm
Thở dài, khấn nguyện lim dim
Trách than thân phận con tim rối bời
Chia xa... một tấn trò đời
Lau khô nước mắt lệ rơi nụ cười.
Nhìn trộm...?
Trộm nhìn một chút thôi mà
Người la lớn quá mắt ta nhắm liền
Tai nghe họ chửi đồ điên
Giật mình thấy nụ cười duyên cận kề.
Bán niềm tin
Niềm tin rao giá một đồng
Mây trời làm chứng khuôn trăng dấu tròn
Ánh sao lấp lánh màu son
Gió đêm lay nhẹ sao còn chưa mua?
Thứ Tư, 19 tháng 11, 2014
Khách sáo?
Học đâu khách sáo rợn người
Dạ, thưa, vâng ạ... những lời đầu môi
Quay lưng mọi chuyện khác rồi
Nguýt, lườm, chu mỏ... nụ cười mỉa mai.
Cười khúc khích?
Tiếng cười khúc khích ngang tai
Ngoảnh đầu nhìn lại không ai bên mình
Nhẹ tênh chân bước lặng thinh
Mồ hôi ướt áo bóng hình vượt qua.
Bảnh bao
Bảnh bao từ độ chào đời
Khi răng rụng hết vẫn ngời dung nhan
Gọn gàng trong chiếc áo quan
Mặt tươi tỉnh ngủ mơ màng mỉm chi.
Bạn tôi bán...
Bán tiếng đàn khi men say chếnh choáng
Người gật gù, kẻ mắt đỏ lim dim
Có đứa giỏi ngồi đó ngủ im lìm
Năm ngón nhỏ rã rời khi tiệc hết.
Đứng dậy về , bước đi mà như lết
Đôi chân buồn chẳng nghe lệnh chủ nhân
Mặc dầu cho miệng quát tháo phân trần
Ta đã bảo bước đi sao cứ lết?
Người có tin ta đánh cho gãy hết
Để mai này có chết cũng phải đi
Nếu còn không chúng ra sức phân bì
Đầu tỉnh táo mà đôi chân hỗn láo.
Vớ vẩn
Cũng thề, hứa, hẹn, nói lung tung
Bình tỉnh nghe qua biết đã khùng
Mắt nhắm, mở... cho khỏi nghĩ ngợi
Tai bưng, bít... để thoát lùng bùng
Mới tuynh nhã nhặn lời đường mật
Cũ kỹ phì phèo chuyện ấu sung
Vớ vẩn, vẫn lừa được khối kẻ
Vẽ vời, lượm nốt đứa sau cùng.
Thèm cháo trắng
Không bịnh, nhưng... buồn nuốt chẳng đi
Người thân xót ruột nấu tô mỳ
Khói thơm nghi ngút xông lên mũi
Ớt đỏ the the ghé tận môi
Hai muỗng nước lèo húp phải xuống
Một ly trà nóng ngậm không trôi
Nhà ai thổi cơm hương theo gió
Cháo trắng bay ngang thèm... uớc gì.
Nỗi hờn Bonsai
Một cành hoa rụng nằm cô đơn
Từ giả thân cây ôm nỗi hờn
Nước thiếu nắng thừa đành phải chịu
Sức tàn lực kiệt làm sao hơn
Nghệ nhân chuyên nghiệp đầu vi vút
Trọc phú học đòi óc cỏn con
Số phận sinh rơi tay bọn chúng
Ngậm cười ngon ngọt với bồ hòn.
Em là hơi thở
Từng phút từng giây đều có em
Trong lành mát mẻ bầu trời đêm
Ra vào đều đặn mặt hồng thắm
Lui tới ung dung chân nhẹ tênh
Phố thị nhiễm ô người tấp nập
Đồng quê thanh sạch cảnh êm đềm
Một mai vắng bóng không còn nữa
Tựa cửa hoàng hôn nhớ lại thèm.
Lỗi...
Lỗi gì không lỗi, lỗi giờ sinh
Ra được nào yên hậu vận mình
Trầy truột công danh lên chẳng được
Lạnh lùng hôn sự lấy không đành
Đạo gia phán bảo số thiên định
Phật tổ dạy rằng nghiệp tự mình
Ngẫm lại trách trời tội nặng lắm
Chi bằng an trụ ở tâm kinh.
Sót lại
Chữ tình vắt vẻo trên vai
Đi theo mệt mỏi lay hoài chẳng rơi
Đến khi sự nghiệp tơi bời
Ngoái nhìn sót lại mình tôi trên đường.
Thứ Sáu, 14 tháng 11, 2014
Tâm sự của con đường
Con đường sỏi đá một thời
Nằm im nín thở đợi người năm xưa
Bàn chân mất chất quê mùa
Cả hai rướm máu lại thừa hờn ghen.
Tìm chốn đi về
Tìm nơi an nghỉ cuối cùng
Mây trời là bạn côn trùng ân nhân
Bò quanh rồi lại tới gần
Thương nhau cắn mạnh người thân còn gì.
Chột dạ
Quay đi chột dạ ngoái nhìn
Nụ cười ánh mắt khiến tim liên hồi
Nhận ra thì đã muộn rồi
Sân ga đổ bóng mồ côi đường trần
Giao thừa cứ mãi phân vân
Xứ xa ngóng đợi người thân Xuân về.
Người về
Người về soi bóng ao nhà
Vui đùa gió nhẹ với tà áo bay
Nơi xa nghe khóe mắt cay
Cô đơn rét buốt mới hay giã từ
Lục tìm ở giữa chồng thư
Thoảng hương mùi mực bay từ xa xưa
Đọc xong trời chuyển mây mưa
Tối sầm trước mặt lòng thừa bão giông
Chuông ngân vọng giữa thinh không
Giã từ hai ngã hoài mong người về.
Lên xuống
Nhìn lên mình chẳng bằng trời
Nhìn xuống còn được nụ cười với ta
Nhìn ngang qua những nóc nhà
Khói chiều ký ức tuổi già hồi xuân
Thăng trầm nếm trải nhiều lần
Bên hơi thở cạn tần ngần xuống lên.
Chiếc cầu treo miền cao nguyên
Cầu treo nối nhịp đôi bờ
Điểm tô sơn thủy ngẩn ngơ người nhìn
Bước lên mang cả tự tin
Đong đưa, lắc nhẹ chút tình chênh vênh
Dưới kia suối đá gập ghềnh
Đợi chờ duyên đến cho mình gặp nhau
Chắc rằng sẽ có nỗi đau
Nếu còn e thẹn kiếp sau qua cầu.
Đong tình nghĩa
Ngồi đong tình nghĩa trao người
Vun lên phẳng xuống cứ rơi ra ngoài
Mẹ già nhìn thấy cười hoài
Đã cho cho hết kèo nài thiệt hơn
Trường đời nuôi dạy lớn khôn
Thấm câu khuyên bảo không còn ngồi đong.
Chiếc gối nhân duyên
Trở mình trên gối nhân duyên
Nhận ra những học thuyết tiền định rơi
Dỡ dang quen thói tại trời
Nào hay nhân quả đúng thời đơm hoa
May còn biết nói : thế à
Nếu không đã hả miệng ra la làng.
Thời gian chung tình
Thời gian chung thủy suốt đời
Hai mươi bốn tiếng từ thời nằm nôi
Ngày nay gần đất xa trời
Vẫn còn nguyên vẹn không lời kém thua
Đôi khi có chút trách đùa
Tham công tiếc việc trái mùa ẩm ương
Thật lòng lên tiếng yêu thương
Trăm năm trọn vẹn bạn đường trung trinh.
Nghèo
Gập ghềnh quan lộ một đời
Về già nhìn lại chữ thời bé teo
Cháu con biết tại sao nghèo
Lặng im nghỉ học chẳng theo nghiệp nhà
Thương trường lăn lộn xông pha
Vui cười méo mặt lại sa cơ hèn
May còn giản dị thói quen
Qua ngày đạm bạc mới nên con người
Hiểu chưa tường tận lên lời
Hiểu mà không hiểu mỉm cười an vui.
Thứ Tư, 12 tháng 11, 2014
Giọt sương bẽn lẽn
Giọt sương đùa giỡn trên cành
Nắng lên hỗ thẹn nên đành bỏ đi
Thấy nhau chẳng nói được gì
Nếu không lại nhớ, gặp thì chia xa
Phải chăng lỗi cũng tại ta
Vô duyên đối diện... ông bà dạy khuyên
Thế thôi hãy bước lên thuyền
Sang sông sẽ được một miền tương lai.
Ghiền... nhớ ai?
Nhiều đêm nói chuyện với "ma"
Vắng đi vài bữa lòng ta thấy buồn
Lẽ nào muốn ở dưới luôn
Mua nhà lập nghiệp bán buôn kiếm tiền?
E rằng chưa đủ nhân duyên
Thói quen giao tiếp nên ghiền nhớ "ma"
Hay là "ma" nhớ người ta
Quay về dương thế bắt ta phải ghiền?
Bóng ai
Bóng ai đứng sát cạnh giường
Nghe mình lạnh cứng khó đường thoát thân
Lâu nay diện kiến nhiều lần
May còn nhớ được câu thần chú xưa
Nếu không sáng nắng chiều mưa
Người trần được dịp nhạo đùa làm vui.
Ai cười?
Sang canh nghe rõ tiếng cười
Trong veo, nhỏ nhẹ khác người trần gian
Đang còn đôi chút mơ màng
Nghe sau gáy lạnh biết "nàng" về thăm.
Ai trêu?
Trưa đang thiêm thiếp giấc nồng
Thầy ơi... mở cửa ra không thấy người
Vài ngày bỡn cợt trêu cười
Thưa dần tại bởi mình lười, chẳng tin
Tiếng kêu trong vắt im lìm
Nhẹ tênh bay bổng thót tim ra ngoài
Ngồi buồn nghĩ lại cười hoài
Sống thì đồng loại, chết loài ma trêu.
Nhớ...
Vết "nhơ sắc" cứa qua tim
Tạo thành nỗi nhớ im lìm trong tâm
Quá nhiều thỉnh thoảng hơi "hâm"
Khi thì toe toét, lúc câm miệng cười
Có ngày chẳng nói tiếng người
Đưa tay ra dấu thay lời ngữ ngôn.
Đường và lối mòn
Đường mòn bên cạnh lối mòn
Song song không gặp cô đơn muôn đời
Bộ hành lui tới chẳng cười
Mỏi mòn chờ đợi mặt người căng da
Mòn từ trong trứng mòn ra
Thiện tâm không thấy xấu xa lại thừa
Mới nhìn thì đố ai ưa
Mỏi mòn ngắm nghía trời chừa chỗ thương
Sống lâu mới biết đêm trường
"Quen hơi rõ chậu" con đường song song
Mỏi mòn đã tự bên trong
Chết đi sống lại nghe lòng đắng cay.
Sợi nắng bình lặng
Lặng yên sợi nắng mùa Đông
Len qua giá buốt để hông mặt người
Nâng niu tô điểm cho đời
Phả làn hơi ấm nụ cười thêm xinh
Cầu mong cuộc sống an bình
Đến đi vừa đủ lưu tình với nhau
Dư ra chuốc lấy nỗi đau
Niềm vui vơi cạn còn đâu tình người.
Chữ "tình" người
Chữ tình đa nghĩa nhập nhằng
Mất đi... láo xược kêu bằng mày tao
Tôn ty trật tự thấp cao
Trẻ già lớn bé liệt vào hỗn xưng
Người ngoài nước mắt rưng rưng
Kẻ trong hả dạ vui mừng thấy thương
Cổ kim ai trải đoạn trường
Tình người há dễ xem thường có không.
Vui buồn...
Ham vui chẳng chịu nghỉ ngơi
Bây giờ ngồi ngáp, trời ơi là buồn...
Vui buồn ôm sát nhau luôn
Buông vui không được bỏ buồn chẳng xong.
Thứ Năm, 6 tháng 11, 2014
Móm xinh
Hàm trên ăn nói quá lời
Dưới nghe bực bội giận thời cắn ngay
Lặp đi lặp lại nhiều ngày
Phải mang miệng móm thương thay phận mình
Lỗi rành rành phải làm thinh
Nhìn lâu chúng bảo móm xinh nhất đời
Móm nghe mũm mĩm móm cười
Móm cười mũm mĩm nhiều người móm theo.
Bên trời lận đận
Ra đời đã lỗi giờ sinh
Lớn lên èo uột thân hình ốm o
Cơm canh thừa đói thiếu no
Mẹ cha ngắn số chẳng lo được gì
Học hành dang dở lỡ thì
Sách đèn mải miết rớt thi vài lần
Đôi mươi tuổi lẻ đang xuân
Vướng vào tình ái phước phần tưởng an
Hôn nhân sớm, muộn dở dang
Đôi lần chắp nối lang thang cuối đời
Bệnh tật đeo bám trêu cười
Thâm tình bát cháo người đời thí cho
Đêm về rét buốt co ro
Ngày đi đã định lại lo quan tài
Thiêu chôn mãi cứ tranh hoài
Nằm nghe lận đận miệt mài khuyên lơn
Chi bằng hiến xác là hơn
Hậu sinh yêu mến chúng mơn man mình
Cuối cùng chỉ biết làm thinh
Nụ cười lận đận, mắt tình dỡ dang
Chết rồi hồn vẫn lang thang
Vào chùa e ngại mùi nhang nhà chùa.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)