KÝ ỨC PHẬT ĐẢN Nhạc và lời: Lưu Ka Mùa Phật đản năm xưa Tôi là một em bé Theo ba mẹ đến chùa Dâng hương hoa cúng Phật Đang lễ bỗng trời mưa. ... Mùa Phật đản năm xưa Sắc cờ bay khắp lối Xe hoa rộn phố phường Dòng người vui tấp nập Âm nhạc cùng hòa vang.
Điệp khúc
Mùa Phật đản năm nào Tôi dắt tay nhiều người Trên môi hé nụ cười Hòa niềm vui ánh mắt Lòng ngập tràn yêu thương. ... Mùa Phật đản năm nào Đi tung tăng từng bước Vững chãi giữa cuộc đời Gieo duyên cùng mọi người Tán thán Phật đản sanh. .... Mùa Phật đản năm nay Đêm trăng rằm sáng quá Lại nhớ Phật đản xưa Lễ vật xơ xác buồn Oằn mình dưới trời mưa .... Rồi mùa mưa qua đi Phật đản lại sắp tới Chân run không bước nổi Hối tiếc thời son trẻ Chạy nhảy và hát ca.
53 - Ăn chay ngày Tết Hắn bảo người nhà: Hôm nay mồng một. Cả nhà ăn chay nhé! Cả nhà im lặng. Vì ngạc nhiên. Không ai hỏi gì. Mâm cơm chay trưa ngày mồng một đầm ấm hạnh phúc. Không khí xuân tràn khắp trong nhà. Ăn xong, uống nước. Hắn có cảm giác không no. Hắn kêu chiều nay không ăn chay nhé. Do nói nhanh người nhà nghe không rõ chữ “không”. Bữa cơm chiều bưng lên, cơm chay, hắn ngửi nghe toàn mùi thực vật. Đứng dậy lẳng lặng lấy xe đi khỏi nhà. Chạy qua nhà thằng bạn... Chúc Tết. Xong. Hỏi có gì ăn không. - Có. Một tô “bún bò” bưng lên. Hắn ăn ngấu nghiến. Khen ngon. Ăn xong, hắn về nhà. Mặt vui mừng, hớn hở. Vợ hỏi: - Có gì mà anh vui thế?
- Mấy ngày tất niên ăn thịt cá quá nhiều ngán nên ăn thử đồ chay,
nhưng nuốt không nổi. Qua nhà thằng bạn chúc Tết xong, ăn một tô bún bò
ngon quá. Vợ hắn cười. Hắn ngạc nhiên hỏi: - Sao lại cười? - Bún bò chay đó. - Hả?! 54 - Hạnh phúc mong manh Hắn từ bỏ "cuộc chơi”, quay về trần gian vui với hạnh phúc mong manh. Hơn hai mươi năm gặp lại, bây giờ hắn nhà cao cửa rộng, có ô tô lớn nhỏ. Miệng nói cười mà lòng chẳng được vui. Hỏi hắn thì... Hắn muốn quay lại “đường xưa lối cũ”. Ngặt nỗi, tuổi đã quá lớn. Hắn tiếc.
Hắn tâm sự, lúc trước đã gặp một cao nhân. Ông ta phán hắn một câu:
“Nếu không vào chùa sẽ gặp tai họa đến nhân mạng”. Câu nói cứ ám ảnh.
Và rồi, chuyện đến. Nhà hắn bị trộm cướp. Hắn tiếc của nên chống trả
quyết liệt. Nhiều nhát dao đâm xuyên vào người hắn. Đến bệnh viện kịp
lúc. Thoát chết trong gang tấc. Hắn sống. Những người thân yêu của hắn chết. Còn lại một mình. Cô đơn. Hiu quạnh. Ngẫm nghĩ. Bài kinh Bát Đại Nhân Giác trỗi dậy trong đầu. Hắn nhận ra hạnh phúc của mình mong manh. Không khóc mà nước mắt lăn dài trên má.
51 - “Chú tiểu” già Buổi sáng, ngày sám hối, tôi ghé chùa thăm hắn. Chùa vắng người. Hắn trụ trì mà không phải trụ trì. Quần quật như một chú tiểu. Tội nghiệp! Hắn chưa nuôi đệ tử? Hay không có đệ tử? Hắn có Phật tử. Nhưng Phật tử bận rộn mưu sinh, nên hắn phải làm mọi việc. Tối đến, hắn giảng kinh xong rồi sám hối. Đã nhiều chục năm như vậy mà nghiệp dĩ vẫn chưa buông tha. Hắn bịnh hoài. Tôi hỏi tại sao tu hành mà bịnh. Hắn nói: - Nghiệp xưa đó mà. - Tu là chuyển nghiệp? - Đang chuyển. Nghiệp nặng phải chuyển từ từ. Không thể nóng vội. Hắn nói mà lòng thanh thản nhẹ nhàng. - Tối nay tới lạy Phật nhé! - Dạ. Dạo này hắn lạy nhiều hơn giảng. Ai hỏi hắn có băng giảng không. Hắn chỉ vào đầu, cười mà không nói thêm gì. Hắn lạy Phật nhiều mà không biết mệt. Người khác thì than mệt. Tại sao mệt? Họ lạy mà tâm không lạy nên mệt.
Lâu ngày họ bỏ chùa. Mỗi nhà sắm một dàn máy. Đến ngày ba mươi, mười
bốn, họ mở lên, nằm võng nghe sám hối. Nghe ngủ quên lúc nào chẳng hay
biết. Hôm rồi họ tới chùa khoe: - Nghe kinh ngủ ngon thật! Một con rắn bò ngang qua. Chú tiểu ở đâu tới, đưa thiệp thỉnh. 52 - Nhớ gì cho bằng Mùa Vu Lan về, nhiều người đến chùa dự lễ. Trong chánh điện, vị sư trụ trì đang giảng nhớ ơn sinh thành, phương pháp báo hiếu song thân cho kẻ còn người mất. Vị sư đang nhắc đến công ơn cha mẹ, phận làm con phải nhớ... Nhạc từ loa người bán băng đĩa dạo cất lên. “... Nhớ gì cho bằng hơn nhớ người yêu…”. Mọi người trong đạo tràng cười hoan hỷ. Vị sư im lặng, chờ âm nhạc đi xa. Trong đạo tràng có một người không biểu lộ cảm xúc. Vị sư để ý. Sau khi lễ xong, sư kêu hắn lại và hỏi chuyện. - Đạo tràng ai cũng hoan hỷ với ca từ trong bản nhạc đó. Sao con không có cảm xúc? - Dạ. Con đang cố mà không được. - Tại sao phải cố? - Dạ, con chưa có người để nhớ. - À ra vậy! Năm mươi năm nay, hắn bị bịnh. Nay mới lành. Năm nay cũng vừa tròn năm mươi tuổi.