Có những lúc, ta nhìn trời cao rộng Đầu miên man suy nghĩ, chuyện vô cùng Những trăn trở, chưa biến thành học thuyết Có nên chăng, tự hổ thẹn với lòng?
Gót lãng du ta miệt mài viễn xứ Không từ nan dù bất cứ nơi đâu Ngắm sơn hà đại địa để thấy nhau Người lịch sử hiện thân trong dòng máu Với tiền nhân mình là phận con cháu
Nhìn giang sơn tan nát, ngẫm mà đau Nơi thiên cổ bẽn lẽn nhìn mặt nhau Lời biện giải, chỉ là phường giá áo Cứ nói thật, chứ đừng nên lếu láo Biết ăn năn, sám hối để tu thân Để mẹ cha, tiên tổ và thánh thần Mỉm miệng cười, nói rằng: con đã lớn