Lá thư viết ngắn gởi người Tâm tư, tình cảm thành lời làm tin Mai kia đơn lẻ một mình Đìu hiu, cô quạnh bóng hình mua vui Ngắm nhìn kỷ vật bùi ngùi Đứng lên ngồi xuống tới lui mỉm cười.
Tuổi già ký ức ùa về Âm thầm ngồi lựa khen chê rạch ròi Tay run cầm nắm bồi hồi Vỡ òa cảm xúc như thời ấu thơ Đời người như một giấc mơ Trăm năm dư lẻ trong mồ xương khô.
Chạnh lòng mỗi bước chân đi Trông chờ nhặt được nhũng gì tương lai Đường đời sống gió bi hài Trở về nín lặng nhìn mây cuối trời Lẫn trong ánh mắt nụ cười Chút tình gượng gạo với người năm xưa.
Sáng nay lượm hạt nắng Đông Nấu thành thuốc chữa nỗi lòng cô đơn Pha thêm nước mắt vui buồn Nhóm lên bếp lửa tủi hờn chia xa Uống xong ta chẳng là ta Xuân thì trở giấc nụ hoa đầu cành.
Tay buông chút vị mơ hồ Nhặt lên gặp được câu thơ run người Xa nghe vọng đến tiếng cười Chân lông dựng ngược mồ hôi cùng mình Nhìn hoài chẳng thấy bóng hình Lạnh sau gáy cổ thình lình ngất đi Trong mơ ai nói câu gì Tuổi xuân đã cạn vận thời loanh quanh Có bước thì phải cho nhanh Dương gian âm phủ lằn ranh rõ ràng Hồn đang lưỡng lự mơ màng Ầu ơ tiếng mẹ nhưđang gọi về.