Một thoáng Diêm Phù

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Lạc lõng


Tôi đang lạc lõng giữa hoàng hôn
Lê bước chân đi kẻ mất hồn
Phố thị ồn ào như vốn có
Dửng dưng hiu quạnh giữa cô thôn.

Nhớ quê


Lâu lắm không về thăm cố hương
Biết còn ai đó rủ lòng thương
Cảm thông, thân phận người xa xứ
Tết đến tàu xe lắm đoạn trường.

Nơi ở


Rời xa phố thị về thôn quê
Chỉ được vài ngày thấy nhớ ghê
Mới biết tâm hồn mình ở đó
Nao nao nghèn nghẹn phải quay về.

Đâu rồi?


Nắng vàng rắc nhẹ lên tà áo 
Hoạ sỹ ngẩn ngơ bởi sắc màu
Giá vẽ, giấy, sơn, cọ đánh tiếng
Tỉnh rồi không biết đã đi đâu?

Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

Mời trà


Tách trà vô tự vô ngôn
Dung hàm vũ trụ công ơn người trồng
Nước thanh tịnh, bếp lửa hồng
Đôi tay bất nhiễm, tánh không mời trà
.
PNK

Phương Nhã Ka mời cả nhà uống trà để tri ân mọi người vào blogspot của PNK đọc và góp ý kiến cho tác giả hoàn thiện chính mình và "con đẻ" của tác giả.

Sợi buồn


Gió bay sợi tóc bỏ người thân
Nhận kẻ không quen làm bạn gần
Nhỏ hỏi đi đâu về tối thế?
Sáng ra giấy bút sẵn trên bàn

Quê tôi


Sóng biển ì ầm đùa giỡn nhau
Sau lưng án ngữ núi Mây Tàu
Con đường tỉnh lộ ngăn đôi lứa
Chiều xuống, nhân sinh bắc nhịp cầu

Cái đồ...


Tiếng động vang xa đến cửa chùa
Cái đồ... đồ cái, trái cà chua
Chợ về ai đó lỡ rơi rớt
Đạp phải, giật mình, chửi, đổ thừa

Tình rơi


Dang tay vớt lấy cuộc tình rơi
Nhìn lại chỉ toàn những tả tơi
Nhọc sức, lao tâm, chỉ tại bởi
Động lòng trắc ẩn chữ con người

Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013

Trăng rụng trên cầu


Mù sương cất dấu ánh trăng rằm
Trời đục nên sao cũng biệt tăm
Giận dỗi đêm dài nên đã rụng
Trên cầu sóng soải bóng trăng nằm

Thơ...


Cảm xúc đùa vui với ngữ từ
Thăng hoa vần điệu, trí vô tư
Đói no, hay d xưa nay thế
Đã vận vào thân chớ có từ

Trà sớm


Một mình dậy sớm ngồi lai rai
Nâng chén trà khuya chẳng thấy ai
Ếch nhái nh ương đang tấu nhạc
Mèo kêu chó sủa ... tôi ôn bài.

Chân trời


Đang đi tìm kiếm chân trời
Đứng nhìn thì thấy lại thời đã xa
Đuổi nhau mệt l người ra
Biết bao giờ gặp để ta chúc mừng

Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

Giận thương


Mình xa phố thị theo cùng
Người dưng ở lại đùng đùng sân si
Rượu xuân cạn chén li bì
Trong say lảm nhảm ra đi nhớ về

Vân du


Tôi ôm giấc mộng hải hồ
Buông tay rũ bỏ lộ đồ vân du
Xuân đi Hạ đến gọi Thu
Đông về hốc hác lù khù liêu xiêu
Nhiều năm chẳng được bao nhiêu
Soi gương nhìn lại muối tiêu trên đầu

Một góc trời riêng


Xây lên một góc trời riêng
Văn chương, nhạc hoạ vui miền nhân gian
Bốn năm đại học gian nan
Trả ơn chữ nghĩa, lan man với người
Xin ai khoan chớ vội cười
Đùa vui một thoáng chuyện đời vơi nhanh
Lên lời thì cũng chẳng đành
Không kêu nào biết khoảng dành cho tôi.

Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2013

Chúc mừng


Chúc mừng chẳng chúc mừng đâu
Chúc mừng bởi miệng quen câu chúc mừng
Nói rồi nước mắt rưng rưng
Xe hoa đã rước người dưng đi rồi.

Thằng khùng


Mỹ nhân cửa ngõ cuối cùng
Vượt qua để tiếng anh hùng đáng khen 
Qua rồi nhưng tính hay quên
Nên quay trở lại có tên thằng khùng

Xót xa


Nghe tin hắn đã "đi rồi"
Đi đâu chẳng biết người đời hát ca
Nghe rằng: bội nghĩa sơn hà
Thêm mồ m động ông bà trách than
Khi chưa nếm trải gian nan
Cầm bằng hạnh phúc sớm tan cửa nhà
Trọn tình hai chữ "xót xa"
Sống mà như chết làm ta nghẹn ngào.

Cận cảnh


Xa xa một chút mơ hồ
Mắt nhìn không rõ, lần mò dõi theo
Bước lên tới được đỉnh đèo
Cõi tiên biến mất leo trèo uổng công
Ra về ray rứt trong lòng 
Ngoảnh đầu nhìn lại khói xông mây trời 

Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

Cát bay


Em là hạt cát mong manh
Gió mang cát chạy vòng quanh cuộc đời
Sau khi đã kịp tơi bời
Bán vào lò lửa để người lên hương

Bán nụ cười ruồi


Nghnh lên nhếch mép nhìn trời
Có người lên tiếng nụ cười bán không ?
Nhà nghèo có được mấy đồng ?
Gian manh cười nụ đừng mong nói tiền
Người cần đang ở cõi tiên
Dương trần hiểu được kẻ điên người khùng?.

Thứ Tư, 3 tháng 7, 2013

Cuộc chơi


Nhập nhằng sanh tử cuộc chơi
Có gì mà phải trách trời than thân !
Tu hành đời sống thanh bần
Tình riêng chẳng vướng nợ nần càng không
Sống cũng được, chết cũng xong
Cuộc vui vừa cạn thong dong ta về

Sợ...


 Đến giờ thần chết gọi rồi
 Loay hoay sắp xếp một hồi mới xong
 Sợ nên kiếm cớ lòng vòng
 Câu giờ chờ cứu nhưng không có người
 Bên ngoài quỷ sứ đứng cười
 Quát to một tiếng đi thôi hết giờ

Thứ Ba, 2 tháng 7, 2013

Em đi...


Em đi mang hết ngôn từ
Vần thơ câm lặng lừ đừ văn xuôi
Còn bài văn tế cúng người 
Thổ thần ngơ ngác đất trời bão giông.

Chơi vơi


Còn vài chiếc lá trên cành
Đêm nay ngày cuối phải đành xa cây
Rơi vào ở chốn nào đây?
Nẩy mầm đã biết sau này chơi vơi.

Bị rầy la


Sao người cứ mãi làm thơ
Tu hành lại muốn thn thờ thi ca
Thầy con thường dạy con là...
Khuyên nên niệm Phật Di Đà mà thôi
Phải chăng mới có đôi lời
Nếu không phải lễ thì thôi đừng buồn
Nghe rồi cũng thẳng thắng luôn
Thơ văn cũng phải vào khuôn phép vần
Đôi khi ai đó hiểu nhầm
Mình đành thôi kệ... có "hâm" một mình