Một thoáng Diêm Phù

Thứ Năm, 6 tháng 3, 2014

NHẶT BÓNG SUY TƯ 97 & 98

97 - Giao tiếp
Hắn học môn xã hội học khá tốt, nên thường áp dụng vào cuộc sống.
Hắn hay phân loại ai là người giao tiếp chỉ để giao tiếp, ai là người giao tiếp chân thành, ai là giao tiếp gián đoạn, ai là giao tiếp ẩn danh...
Một hôm, có một số máy người quen gọi hắn... Đầu dây bên kia có người khóc. Đó là bạn học thời đại học, đã mười năm không gặp hắn. Thói quen, hắn hỏi: Đi đâu lâu nay không nghe tin tức gì? Mới đi tù về hả?
- Dạ. Em mới ra tù.
- Phạm tội gì?
- Dạ. Lấy nhầm đồ.
- Đồ gì?
- Dạ. Đồ khùng điên anh à.
Hắn đã hiểu. Im lặng.
Đầu giây bên kia cũng im lặng.


98 - Mô Phật
Ngày cuối tuần, hắn đi vãn cảnh chùa. Bỗng dưng gặp vị sư trụ trì niệm tiếng - Mô Phật. Hắn giật mình.
- Con chào thầy ạ! Mô Phật nghĩa như thế nào vậy thầy?
Sư trụ trì giảng giải:
Mô Phật đồng nghĩa đánh tiếng.
Mô Phật đồng nghĩa với chào.
Mô Phật đồng nghĩa với dạ vâng.
Mô Phật đồng nghĩa với đã nghe.
Mô Phật đồng nghĩa với đồng ý.
Mô Phật đồng nghĩa với tạm biệt.
Mô Phật đồng nghĩa “mệt với mày quá”.
- Vậy là Mô Phật vừa rồi đồng với nghĩa nào sư phụ?
Sư trụ trì: Mô... Phật...
- Con chưa hiểu.
Vị sư cũng Mô Phật, nhưng không kéo dài.
Hắn cười cười. Có lẽ hắn đã hiểu.



Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka

NHẶT BÓNG SUY TƯ 95 & 96

95 - Quen miệng
Hắn có một người em ruột và một sư đệ ở hải ngoại. Thỉnh thoảng gọi điện thoại về hỏi thăm sức khỏe. Hắn hay nhắc nhở “các thế lực thù địch bên ngoài” nên em và sư đệ giận. Hắn biết hắn lỡ lời, do nghe ti vi nói nhiều nên nhập tâm chứ hắn không hề cố ý.
Từ đó hắn quyết định cai ti vi, chỉ coi những chương trình giải trí thuần túy.
Sau mười năm, em và sư đệ hắn gọi về, sau khi thăm hỏi xã giao xong hắn lỡ “nửa” miệng: “những thế...”. Em hắn hỏi chuyện gì thế.
Hắn nói lái đi: Thế đã mua được nhà chưa?
- Đang đi cày, kiếm tiền... Chưa mua được nhà.
Hắn liên tưởng đến cuộc đời người nông dân thời ấu thơ. Nắng gió mưa hiện về, hắn cay mắt, sụt sịt mũi. 


96 - Cho thỉnh cái mõ của thầy
Hắn ở thất. Cuộc sống đạm bạc, giản dị. Hắn có bộ chuông mõ âm thanh nghe trầm ấm.
Có một thiền sư tới xin thỉnh cái mõ của hắn.
Hắn đồng ý.
Tối đến, hắn lên chánh điện lấy tay xoa xoa cái mõ nói lời từ biệt.
Cái mõ thời “khai quốc” mà sắp đi xa thấy có chút gì đó bịn rịn.
Đến ngày hẹn, thiền sư đến thỉnh mõ.
Hắn thưa thật với thiền sư:
- Con chỉ nhờ có cái mõ, nay thiền sư thỉnh thì mõ đâu mà sử dụng. Chùa không mõ giống như ngõ không có cửa.
Vị thiền sư cười, không nói gì cả. Mõ ở lại với hắn. Tiếng mõ vang đều mỗi ngày.


Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka