Một thoáng Diêm Phù

Thứ Sáu, 7 tháng 3, 2014

NHẶT BÓNG SUY TƯ 101 & ĐÔI LỜI...

101 - Thú linh
Trên nóc của hai ngôi chùa nọ trang trí khác nhau về vật linh. Một chùa thì đắp hai con nai, chùa kia thì đắp hai con rồng, chầu hầu bánh xe chuyển pháp luân.
Nằm trên nóc lâu ngày, nắng gió sương đêm, con vật vô tri trở thành “thần”.
Hai con cứ cãi qua cãi lại tính chính danh. Nai thì cho rằng mình có nguồn gốc “Lộc Uyển”, là con vật có thật trên cuộc đời, “nhân chứng” lịch sử, không phải là giống huyễn hoặc, huyền thoại.
Rồng thì cho rằng mình là (Long Vương) giống loài tôn quý, hùng dũng, oai phong, sang trọng, có cốt cách, chuyên chầu hầu các quân vương... chứ không tầm thường như loài gặm cỏ trần gian.
Tưởng chuyện thú linh là đùa, nào ngờ ảnh hưởng thật đến hai ngôi chùa. Nhiều năm tín đồ trong hai ngôi chùa ấy cứ bất hòa về các chi tiết nhỏ nhặt như kinh tạng “nguyên gốc hay mất gốc”, “tầm gửi trong kinh tạng”, “tiêu nha bại chủng”...
Hôm nọ có một vị thiền sư đi ngang, thấy hai “thú linh” phóng những luồng sát khí qua lại, triệt hạ lẫn nhau. Vị thiền sư ngồi xuống lấy trong túi vải ra một cây kim và đưa tay ngắt một cọng cỏ tươi. Thiền sư im lặng một hồi lâu, đọc lẩm nhẩm gì đó, rồi phóng cây kim và ngọn cỏ về hai thú linh. Cây kim bay và cắm ngay trên lưỡi rồng, cộng cỏ cắm ngay môi trên của con nai.
Từ ngày đó, tín đồ trong hai ngôi chùa ấy hòa thuận vui vẻ, không tranh cãi chuyện vặt vãnh. Tông tích của vị thiền sư không ai biết rõ từ đâu tới.



Đôi lời...
Nhặt bóng suy tư là một tập truyện rất ngắn, bao gồm 101 mẩu chuyện riêng lẻ.
Chúng tôi thiết nghĩ, trong cuộc sống những gì mắt thấy, tai nghe, mũi ngửi, lưỡi nếm, thân xúc chạm và suy nghĩ đều được chứa đựng vào đâu đó trong tâm thức. Phật giáo gọi nơi đó là tàng thức, hay A lại da thức (thức thứ 8).
Khi hội đủ “duyên” thì từ trong A lại da thức này trỗi dậy những hình ảnh, những âm thanh... Đó chính là thế giới của lạc tạ ảnh tử. Và rồi chúng tôi lượm lặt từ lạc tạ ảnh tử viết lại thành những mẩu chuyện. Nhặt bóng suy tư chính là “con đẻ” của lạc tạ ảnh tử.
Chúng tôi ví von 101 câu chuyện là 101 mảnh gương đã bị vỡ vụn của nhiều tấm gương khác nhau, bị vứt bỏ ngổn ngang trong cuộc sống. Chúng tôi đã gom góp lại, tuy không thành một tấm gương hoàn thiện, nhưng khi soi mình vào trong đó vẫn thấy được dáng dấp và diện mạo của chính mình.
Soi gương để được thấy mình, để bổ khuyết và hoàn thiện chính bản thân. Với ý nghĩa đó, Phương Nhã Ka cho ra mắt tập truyện rất ngắn này. Đồng thời kỳ vọng quý độc giả đón nhận Nhặt bóng suy tư như những giây phút buồn vui thoáng qua trong cuộc đời của mình.


Viết tại THIÊN HƯƠNG AM
Quý Thu năm Quý Tỵ
Phương Nhã Ka
Kính bút


.........(HẾT)........

NHẶT BÓNG SUY TƯ 99 &100

99 - Bịnh cũ
Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn không đi làm mà ở nhà phụ giúp, quản lý nhà hàng và các cơ sở buôn bán của gia đình.
Nhờ có học, cộng thêm duyên ăn nói, hắn được lòng của khách hàng. Từ đó hắn được khách hàng tin tưởng.
Hắn thuộc lòng khái niệm “uy tín” là “tiền”.
Bỗng nhiên hắn phát hiện mình bị bịnh ung thư gan giai đoạn cuối. Bệnh viện lắc đầu. Hắn suy nghĩ còn nước còn tát, nên đã bôn ba tìm thuốc chữa bịnh. Nghe đồn ở đâu có thầy thuốc giỏi là hắn tìm tới. Cuối cùng thất vọng.
Hắn tìm đến chùa là hy vọng cuối cùng. Hắn được khuyên nhập thất, ăn gạo lứt muối mè, tụng kinh bái sám, trì chú.
Sau ba tháng, đi khám thì bác sỹ cho biết kết quả khả quan. Hắn tự biết là có duyên với Phật.
Hắn phát nguyện xuống tóc ở chùa làm công quả.
Nghe tin gia đình buôn bán thua lỗ, thiếu vốn xoay vòng, hắn suy nghĩ tìm cách giúp gia đình.
Hắn biết gia đình thiếu uy tín. Hắn thì có thừa. Cuối cùng bịnh cũ tái phát. Hắn qua đời để lại một món nợ chưa kịp trả.


100 - Mẹ ơi đừng khóc
Khi hắn đi tu, mẹ hắn đã khóc vì mất người nối dõi tông đường.
Khi hắn đi học đại học thế gian, lời ra tiếng vào, bị đuổi khỏi chùa, khai trừ khỏi giáo hội, mẹ hắn quỳ trước sân chùa khóc lóc van xin để cho hắn kiếm thêm tri thức làm người.
Hôm nay hắn đã trưởng thành, cầm viết tuyên chiến với ma quân. Ma khóc lóc, chửi xéo hắn không được, nên quay sang công kích mẹ hắn.
Người mẹ thương con nên khóc lóc khuyên hắn. Hắn rưng rưng nước mắt, quỳ xuống lạy mẹ: Mẹ ơi! Xin mẹ đừng khóc!
Nói xong, hai mẹ con ôm nhau khóc òa.


Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka