Một thoáng Diêm Phù

Thứ Hai, 27 tháng 10, 2014

Kỷ vật



 Lá thư viết ngắn gởi người
 Tâm tư, tình cảm thành lời làm tin
 Mai kia đơn lẻ một mình
 Đìu hiu, cô quạnh bóng hình mua vui
 Ngắm nhìn kỷ vật bùi ngùi
 Đứng lên ngồi xuống tới lui mỉm cười.

Ngồi nhặt ký ức



 Tuổi già ký ức ùa về
 Âm thầm ngồi lựa khen chê rạch ròi
 Tay run cầm nắm bồi hồi
 Vỡ òa cảm xúc như thời ấu thơ
 Đời người như một giấc mơ
 Trăm năm dư lẻ trong mồ xương khô.

Gieo tình



 Đem gieo hạt giống nhớ nhung
 Vào vườn đất hiểu yêu thương nẩy mầm
 Đợi chờ ước vọng ân cần
 Đầu Xuân hoa nở một lần hương trao.

Giọng nói xưa



 Giọng trầm ấm phả vào tâm 
 Mênh mang mộng tưởng tần ngần ngẩn ngơ
 Đời người lắm lúc dại khờ
 Nương âm xưa cũ đợi chờ thiên thu.

Gượng gạo



 Chạnh lòng mỗi bước chân đi
 Trông chờ nhặt được nhũng gì tương lai
 Đường đời sống gió bi hài
 Trở về nín lặng nhìn mây cuối trời
 Lẫn trong ánh mắt nụ cười
 Chút tình gượng gạo với người năm xưa.

Tiếng cười xưa



 Bên tai văng vẳng tiếng cười
 Trong veo như thuở thiếu thời hồn nhiên
 Lâu ngày má lúm đồng tiền
 Miệng mồm liếng thoắng mắt miên man buồn.

Lượm hạt nắng Đông



 Sáng nay lượm hạt nắng Đông
 Nấu thành thuốc chữa nỗi lòng cô đơn
 Pha thêm nước mắt vui buồn
 Nhóm lên bếp lửa tủi hờn chia xa
 Uống xong ta chẳng là ta 
 Xuân thì trở giấc nụ hoa đầu cành.

Nhặt số phận



 Tay buông chút vị mơ hồ
 Nhặt lên gặp được câu thơ run người
 Xa nghe vọng đến tiếng cười
 Chân lông dựng ngược mồ hôi cùng mình
 Nhìn hoài chẳng thấy bóng hình
 Lạnh sau gáy cổ thình lình ngất đi
 Trong mơ ai nói câu gì
 Tuổi xuân đã cạn vận thời loanh quanh
 Có bước thì phải cho nhanh
 Dương gian âm phủ lằn ranh rõ ràng
 Hồn đang lưỡng lự mơ màng
 Ầu ơ tiếng mẹ như đang gọi về.

Trà tình



 Trà thơm bên ấm cuộc tình
 Tay nâng chén ngọc thấy hình bóng ai?
 Hương bay mũi nhận không sai
 Vàng trong ánh mắt lai rai một mình.

Nhẹ nhàng



 Đời người có được mấy khi
 Quen nhau mật thiết ra đi nhẹ nhàng
 Lãng du vận kiếp lang thang
 Lệ rơi... thôi kệ... chẳng màng lệ rơi.

Album - Vol 4 - CÒN LẠI GÌ CHO TA

Album - Vol 4 
CÒN LẠI GÌ CHO TA
Nhạc và lời: Phương Nhã Ka
Hòa âm: Long.MU
Mixer: Lê Đức Thỏa














Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2014

Tiễn bạn...


Lên đường mở rộng "giang sơn" 
Phồn hoa xứ lạ chẳng sờn chí nhân 
Tuổi xuân ao ước dự phần 
Trí năng khai triển một lần nên danh 
Người đi, tôi ở lại đành 
Ngậm ngùi tuổi tác, ngắm canh sao trời 
Lễ đàn đã dựng xong rồi 
Bát phong im lặng nên ngồi đợi trông 
Đời người có lắm chữ không 
Cơ duyên thiên định nghe lòng tiễn đưa.

Tần ngần


Phượng hồng cuối cấp bồi hồi 
Còn tươi thắm đỏ như thời học sinh? 
Đa mang chỉ kẻ nặng tình 
Rụng rơi khô héo gồng mình giữa sân 
Ngoái nhìn phút cuối một lần 
Đời người lắm nỗi tần ngần nên thơ.

Gởi lại


Nhân duyên chưa đủ thôi đành 
Ra đi im lặng gởi anh nụ cười 
Sống sao dư dả tình người 
Dạ quỳnh trở giấc hương trời trao ngay 
Ngỡ ngàng nắm giữ được mây 
Xòe năm ngón nhỏ vân tay đổi màu.

Quê hương


Đời tôi phiêu bạt hải hà 
Dừng chân lâu nhất cũng là vài năm 
Tình vừa chớm đã xăm xăm 
Lìa nhà bỏ xứ biệt tăm không về 
Người đời hỏi có nhớ quê 
Ậm ừ qua chuyện sợ chê vô tình 
Tự cho xa xỉ với mình 
Non sông chữ S bóng hình quê hương.

Phước lai


 Bước chân bên phải rời nhà
 Quý nhân cho gặp cụ già cô đơn
 Thều thào thí lão bữa cơm
 Quay về, trở lại hương thơm nhạt dần
 Hai tay bưng chén bần thần
 Mắt tìm tiếc rẽ một lần phước lai.

Trời âm u


Âm u gác nhỏ sáng nay 
Rượu không một giọt mà say nổi gì? 
Vậy mà người cứ li bì 
Ngất ngây ngồi ngắm việc chi chẳng màng 
Nói ra nghe chẳng đàng hoàng 
Cũng đành thây kệ lan man đất trời.

Yêu đời...


Mênh mông trong kiếp nhân sinh 
Tìm tơ vương vấn ân tình làm vui 
Vướng nhiều chua xót ngậm ngùi 
Đôi ba sợi mỏng thấy đời đáng yêu.

Đợi mong


Sắc hương lan tỏa suốt đêm ngày
Theo gió vui đùa khiến ngất ngây
Cánh bướm ngày xưa không trở lại
Hoa buồn lặng lẽ héo chiều nay.

Am cũ


Về thăm am cũ ngày xưa ấy 
Lối nhỏ rêu phong lá phủ đầy 
Cảnh vật im lìm, chiều tắt nắng 
Nhìn trời u lệ người ngây ngây  

Mỗi bước chân đi hồn quá khứ 
Hiện về lẫn lộn nửa hư hư 
Mơ hồ gió nhẹ bay tà áo 
Cọng cỏ ôm chầm chẳng giã từ  

Đến giờ giã biệt am xưa ấy 
Cọng cỏ run run dáng nhỏ gầy 
Cố níu nâu sòng không đủ sức 
Buồn thiu gãy đứt vẫy chia tay.

Qua ngỏ vắng


Ngỏ vắng đêm về nhiều bóng ma 
Đi ngang qua lại nổi hoa da  
Lầm thầm thần chú hai chân bước 
Một thẳng một xiên vấp ổ gà  

Đau quá! người đâu, cứu lấy ta 
Nhìn quanh chẳng thấy một ngôi nhà 
Âm thanh vang vọng lũ chim sợ 
Lá rụng rơi ngay trên ổ gà  

Lá trắng nghiêng nghiêng chắc bóng ma 
Chiếc kia hồn dựa bay là đà 
Phất phơ trước mặt lên rồi xuống 
Sợ quá thân run miệng khóc òa.

Dĩ vãng đời người


Mỗi phút qua đi dĩ vãng cười 
Ném vào quá khứ chuyện buồn vui 
Ung dung hiện tại nghe thoang thoảng 
 Ngoảnh lại chỉ còn nuối tiếc thôi 

Phút trước ra đi phút đến cười 
Ngồi nhìn ngắm xét cuộc nhường ngôi 
Bình yên lặng lẽ không xung đột 
Khách sáo vô tâm đến rợn người  

Dĩ vãng là gì... phải héo, tươi?
 Buồn vui... còn đó dễ nào nguôi 
Thời gian phương thuốc đầy huyền nhiệm 
Cứu thoát bi thương một kiếp người.

Trách hạt mưa đêm


Tí tách rơi rơi, rơi từng hạt nhỏ 
Rơi trên lá cỏ, rơi cả vào tâm 
Hạt kêu thành tiếng, hạt chỉ âm thầm 
Len lõi vào lòng cho người đêm trắng  
...
Tí tách rơi rơi giọt sầu giọt đắng 
Hoa vừa chớm nụ trách mắng mưa đêm 
Sao chẳng như sương phả hơi êm đềm 
Mưa xây xát mặt hoa tàn lụi sớm 
... 
Tí tách mưa đêm kéo dài sáng sớm 
Con đường trơn trợt, lầy lội bùn nhơ 
Chỉ tội ai kia lóng ngóng lơ ngơ 
Sóng soải nằm chờ không thể đến lớp.
 ... 
Tí tách mưa đêm, mưa qua từng lớp 
Lớp dày, lớp mỏng, lớp chỉ là sương 
Mưa rơi không đều, có phải mưa thương? 
Hay chỉ vô tình mưa rơi nặng nhẹ.

Quá khứ... ngủ



 Quá khứ đang say một giấc nồng
 Vui buồn hiện tại có như không
 Tình khôn mỉm miệng cười khe khẻ
 Tính dại oang oang chỉ mất lòng
 
 Quá khứ thấm men say ngủ im
 Ngồi nghe tiếng thỏ thẻ con tim
 Vui buồn oán giận đang yên giấc
 Ru mãi đời người để khỏi tìm
 
 Quá khứ hoàn hồn tỉnh mộng say
 Miên man mũm mĩm lòng phây phây
 Dung nhan rạng sáng tình và nghĩa
 Hiện tại, tương lai vẫn chảy đầy.

Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2014

Từ giã


Thơ nhạc văn chương trả lại người 
Ngâm nga kinh kệ rồi rong chơi 
Bút nghiên cất kỹ nhưng quên khóa 
Ngẫu hứng hai ta khiến họ cười.

Tạo hóa trêu người


Thương nhớ trò đùa tạo hóa trêu 
Người khùng tỉnh dậy nói: Tôi yêu 
Kẻ điên la toáng rằng: Con nhớ 
Ra ngẩn vào ngơ sáng tới chiều.

Soi gương


Nhặt những mảnh gương rớt giữa đời 
Đem về ghép lại để soi chơi 
Thấy mình hoá hiện ở trong đó 
Đầy đủ buồn vui của kiếp người.

Tình tôi


Tôi gởi tình thương với Phật Đà 
Từ trong sâu thẳm chẳng ba hoa 
Lên lời, ngôn ngữ nghe trần thế 
Im lặng rưng rưng nước mắt nhòa.

Ngóng đợi


Bên thềm lá rụng người nơi đâu?
Sao mãi vang lên giai điệu sầu 
Đôi ngã phương trời mộng viễn xứ 
Xuân về hoa nở đã từ lâu.

Nằm gác tay


Trên trán gác tay quá khứ về 
Buồn vui thương hận lẫn khen chê 
Rõ ràng rành mạch như phim ảnh 
Ngồi dậy thất thần lòng tái tê.

Đợi chờ


Giấc mộng băng ngang kẻ hải hồ 
Đẹp như ngữ nghĩa một bài thơ 
Ngâm nga lớn tiếng nên tan biến 
Tiếc nuối trăm năm phải đợi chờ.

Vết xước


Vết xước đi vào tận trái tim 
Thuốc thang phẫu thuật đã im lìm 
Thời gian nhè nhẹ theo năm tháng 
Nóng hổi tươi nguyên vẹn chữ tình.

Trăng ngà


Gió bay thềm lá rụng rơi đầy 
Trăng sáng ánh ngà đùa với mây 
Lữ khách tay nâng ly chếnh choáng 
Miên mang đầu óc lòng ngây ngây.

Gió lạnh


Gió lạnh len qua lớp áo len 
Làn da nhạy cảm nhận ra quen 
Mơn man tới lúc gặp hơi ấm  
Thoát khỏi thân người thấy khói lên.

Chiều nắng


Chiều nắng hôn lên màu tóc mây 
Mượt mà theo gió đùa ai đây? 
Lữ hành cô độc tim băng giá 
Thổn thức, dõi theo lòng ngất ngây  

Chiều nắng pha màu tóc lượn bay 
Rượu không một giọt người như say 
Ửng hồng e thẹn nên chiều xuống 
Tối cả không gian xẫm mặt mày  

Chiều nắng qua rồi lòng tiếc thay 
Con đường đang ngắn trở nên dài 
Đôi chân nằng nặng cùng đêm trắng 
Theo bước bộ hành đếm tháng ngày
 ... 
Chiều nắng quay về chiều nắng lên.

Trong lòng đất



 Nằm một mình, co ro trong lều nhỏ
 Chỉ bốn dài, hai ngắn hẹp bề ngang
 Mu mã chung giống nhà ống dương gian
 Nên chật chội, muốn trở mình rất khó
 
 Chỉ một mình bơ vơ nằm tại đó
 Lũ côn trùng, bạn nhỏ tới thăm nhau
 Vui thì bò, buồn cắn chẳng biết đau
 Mình đã chết hay là mất cảm giác?
 
 Một ngày kia thân thể mình tự nát
 Căn lều nhỏ tan tác với thời gian
 Ô hay. Thôi ! mình đã mặc áo quan
 Vậy là hết cùng đường về dương thế.

Là lữ khách !


Là lữ khách, nơi nào cũng đất khách 
Dù thiên đường, địa ngục trách mà chi 
Bậc thánh hiền hay kẻ tham sân si 
Cũng bạn đường, đi chung cùng lữ khách 

Là lữ khách nơi nào chẳng đất khách 
Dù cung son hay vách núi đầu đường 
Nệm ấm êm hoặc giá buốt trong sương 
Bình minh dậy cười vui bên lữ khách  

Là lữ khách tất cả đều là khách 
Chốn Phật môn, chẳng trách mắng nặng lời 
Đến rồi đi, đi... đến... miễn tới nơi 
Quay đầu lại vẫn là người lữ khách  
 ...
Đâu chỉ có Ta Bà là đất khách 
Đâu chỉ có lữ khách cõi Ta Bà 
Bởi vì ta... muôn đời là lữ khách.

Bóng đổ hiên chiều


Nằm thườn thượt đợi trời đang tắt nắng 
Dáng gầy gò nhỏ nhắn dài lê thê 
Phút hơi tàn vọng lại tiếng khen chê 
Nghe hối tiếc thời vàng son đã mất 

Hình bóng cũ vô tình ai đã cất 
Cứ trào dâng lưu xuất hiện nguyên hình 
Nơi sâu thẳm bạn giữ của cho mình 
Đem hoàn trả khi hiên chiều bóng đổ  

Nhân sinh ơi ! đời vui hay là khổ ? 
Chỉ trăm năm lời lỗ được bao nhiêu ? 
Bấy lâu nay tính toán khoảng bao điều ? 
Sao gầy guộc, xác xơ hai tay trắng.
 ... 

Người ra đi lòng tôi nghe mặn đắng.

Ngày ấy bây giờ


Ngày ấy, bây giờ chẳng khác nhau 
Niềm vui, nỗi nhớ, những cơn đau 
Ùa về tha thiết như mời gọi 
Khúc nhạc vang ngân cung điệu sầu  

Ngày ấy, bây giờ chẳng khác xưa 
Dõi tìm hình bóng giữa chiều mưa 
Mắt nhòe không lệ bên tà áo 
Trắng xóa không gian chiều cuối mùa  

Ngày ấy, bây giờ chẳng cách xa 
Người còn đang trẻ kẻ chưa già 
Trái tim luống tuổi vẫn ngây dại 
Năm tháng sần sùi nét mặn mà

 ... 

Ngày ấy, bây giờ ngày ấy qua 
Ngày ấy, bây giờ vẫn là ta.

Lặng ngắm sao khuya


Tay nâng chén lên bầu trời cao rộng 
Lời thì thầm lay động các vì sao 
Những tinh cầu e thẹn điệu gởi trao 
Cứ nhấp nháy đôi mắt huyền rực sáng  

Kẻ lãng tử ngắm sao nhiều đêm trắng 
 Mây ghen hờn rải chặn mắt dương gian 
Bầu trời đen gây phiền toái gian nan 
Xua gió bão báo điềm không như ý  

Kẻ lãng tử gởi tim và lý trí 
Vào giữa lòng cơn thịnh nộ cuồng phong 
Lời thỏ thẻ câu diệu hữu chơn không 
Chân lý tỏ trời trong sao ngời sáng

 ... 

Mãi lặng ngắm sao đêm trời dần sáng.

Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014

Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2014

NGƯỜI ĐỪNG HỎI TÔI - Nhạc và lời: Phương Nhã Ka

NGƯỜI ĐỪNG HỎI TÔI - Nhạc và lời: Phương Nhã Ka 

https://www.youtube.com/watch?v=eQNT-HdgGsQ&feature=youtu.be




Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2014

VU LAN CHÁNH GIÁO - Nhạc và lời: Phương Nhã Ka

VU LAN CHÁNH GIÁO - Nhạc và lời: Phương Nhã Ka 

https://www.youtube.com/watch?v=dq-p3LgnScM&feature=youtu.be



VU LAN CHÁNH GIÁO
Nhạc và lời: Phương Nhã Ka
Hoà âm: LONG.MU


Con chấp tay quỳ gối trước Phật đài
Tâm lên lời cầu nguyện Đức Như Lai
Thân cúi lạy với một lòng cung kính
Đức từ bi thương xót độ chúng sanh.

Con chấp tay thành kính cúi lạy Ngài
Gieo nhân lành hưởng quả phước tương lai
Gương hiếu hạnh mục kiền liên soi sáng
Ngàn đời sau y giáo để phụng hành.

Vu Lan chánh giáo
Tự tứ giai thần
Mục Liên ai khẩn cứu từ thân
Chư Phật đại oai thần
Thoát khổ u hoành
Vạn cổ hiếu danh xưng.

Con chấp tay hồi hướng đến cửu huyền
Cho muôn loài đều hưởng phước như nhau
Mau giác ngộ thoát địa ngục u tối
Sanh thiên rồi phù hộ cho nhân gian.


Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2014

Thứ Hai, 13 tháng 10, 2014