Một thoáng Diêm Phù

Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2013

Nhạc - Mang âm hưởng Phật giáo - BUỒN ƠI

BUỒN ƠI
Nhạc và lời: Lưu Ka


Buồn ơi... Buồn từ đâu tới, sao ta mãi quay quắt buồn

Buồn ơi... Buồn từ đâu đến, sao lòng ta cứ chênh vênh
Buồn ơi... Buồn là dĩ vãng, hay đùa vui trong hiện tại
Ta đang mơ hồ khi không nhận ra ai.

Buồn ơi... Tình đời yêu mến, xa nhau vẫn lưu luyến hoài
Buồn ơi... Người đường chung lối, đêm về ai nhớ riêng ai?
Buồn ơi... Ngoài thềm rêu phủ, bóng người xưa kia chợt hiện
Bao nhiêu vui buồn, ùa đến ngập hồn tôi.

Buồn đến buồn đi, không lời hò hẹn
Trùng lắp nhiều lần, đến nỗi thân quen
Thiếu vắng, lòng buồn, hồn ngẩn ngơ
Dõi mắt đợi chờ, tâm kiếm tìm những ký ức xưa.

Buồn đến buồn đi, sao ung dung tự tại
Khiến người ở lại đau xót tâm can
Khiến người ở lại đầu óc miên man
Khiến người ở lại, mãi cứ lang thang trong cuộc đời.


Buồn ơi... Buồn từ thuở ấy, theo ta trong kiếp sống này
Buồn ơi... Chân tình xa vắng, hay là chút đắng âm vang
Buồn ơi... Buồn là tri kỷ, với nhũng người nhiều sầu hận
Ta chưa một lần, oán trách chuyện buồn vui.






http://youtu.be/ico9PhaSkVM

NHẶT BÓNG SUY TƯ 29 - 30

29 - Sỏi đời 
 
Hắn biết tôi qua người thân. Hắn gọi điện. Thói quen của tôi là xưng danh tánh và tuổi tác.
Hắn mới hai mươi tuổi. Giọng pha ba miền dễ thương. Nhưng cái đầu thì khoảng trên bốn mươi.
Hắn lăn lộn với đời khá sớm, thậm chí quen biết cả xã hội đen. Nên trong cách nói và diễn đạt “bay mùi” khiến người nghe nhận ra.
Ông bà dạy “gần mực thì đen”, hắn cũng không ngoại lệ.
Hắn lỡ làng nhiều chuyện, nên đau khổ. Cũng may hắn còn biết đi chùa.
Hắn tự nguyện đi ư?
Không phải.
Bị rủ rê ư?
Cũng không phải.
Người ta bắt hắn đi ư.?
Gần đúng. Chứ chưa phải.
Ai bắt hắn...?
Giấc mơ ám ảnh.
Hắn giao tiếp thông minh, tinh khôn chứ không chân thành.
Rồi hắn phát hiện ra. Sự sỏi đời của mình lừa mình.
Kinh nghiệm là vốn quý nhưng đôi khi lại giết chết trái tim.
Hiểu rồi thì đã mất.
Tiếc.
Rút kinh nghiệm.
Lại là kinh nghiệm.


30 - Khác nhau

 
Hắn yêu người khác đạo. Dòng họ lời ra tiếng vào. Cha mẹ cấm đoán. Hắn cố thuyết phục.
Chỉ “thuyết” thôi chứ tất cả không “phục”.
Hắn liều. Ra chính quyền đăng ký kết hôn. Tụi hắn chính thức thành vợ chồng.
Chuyện đã lỡ, cha mẹ cũng phải bấm bụng hỏi cưới cho đẹp mặt.
Thời gian ngắn tình yêu đơm hoa kết trái là lúc hai người hai nơi. Chỉ vì cái chuyện khác tôn giáo.
Xung đột tôn giáo trong gia đình đẩy lên thành cao trào, xuýt nữa thì xảy ra án mạng.
Hiểm họa khác nhau về tôn giáo nằm trong một con người còn khó khắc phục. Hà huống nằm giữa hai con người hoàn toàn khác nhau về văn hóa, nhận thức, lối sống, niềm tin...
Buồn bã, hắn tới chùa hỏi tôi: Vì sao vậy thầy?
Tôi trả lời: Không biết.
Nhưng thống kê cho thấy, ít có kết thúc tốt đẹp.
Tôi nói bâng quơ:
- Món ăn thì nhiều, hợp khẩu vị thì ăn. Đã ăn thì nhai. Lỡ nhai... nếu không nuốt được thì...
Có người vào thăm chùa.
Lại thêm một người yêu nhau khác tôn giáo.


Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka

NHẶT BÓNG SUY TƯ 27 & 28

27 - Thầy của con
 
Hắn ở đâu lù lù xuất hiện.
- Mô Phật. Chào thầy.
Thầy khỏe không? Thầy đi tu lâu chưa? Thầy về đây ở lâu chưa? Chùa mình nghèo quá.
Tội nghiệp! Thầy có biết Hòa thượng “A” không?
Hắn làm một hơi.
- Vâng. Tôi biết. Có gì không chú?
- Hòa thượng là bổn sư của con đó. Làm chức to lắm. Đi đâu cũng có kẻ hầu người hạ.
- Thế à!
- Dạ.
- Vậy chắc chú giỏi Phật pháp nhỉ?
Hắn cười cười.
- Chú thuộc kinh không?
Hắn ậm ừ.
- Thôi chú về đi. Về chùa nói với thầy của chú đưa kinh cho học nhé.
- Dạ. Thầy chỉ cho con được không?
- Thầy cũng bận rộn lắm.
- Dạ. Thầy làm lớn à?
- Ừ! Thầy nổi tiếng là “lười”. Thầy có một bằng “Lùi sỹ” được Phật chứng nhận.
- Hả? Thiệt không thầy?
- Đến giờ thầy lười rồi. Chú về nhé!
Hắn ra về mà không hiểu gì cả.
Hôm sau thấy hắn trước cổng chùa nghèo.


28 - Mất gốc

 
Hắn đầu thai một nơi. Sinh ra một nẻo. Được ba tháng hắn theo gia đình tha phương cầu thực. Cứ bốn năm nhà hắn đổi chỗ ở một lần. Hỏi quê, hắn nói không biết.
Xa gia đình và đi “lang bạt” vào độ tuổi “trăng tròn” nên hắn quên nhiều thứ ở gia đình.
Đi hoài đến lúc mỏi mệt. Hắn về thăm nhà. Bố mẹ hắn mừng vì đã lớn, còn nguyên vẹn thịt xương, nói năng trôi chảy, văn chương lưu loát.
Mẹ hắn nhờ hắn ra cái cộc sau chái, lấy mấy trự mua bị nác. Hắn ngớ người ra không hiểu.
- Răng mà lạ rứa? Trôốc mi. Chắc trôốc côộc rồi, nỏ hiểu phải khôông?
Hắn lí nhí...
- Dạ.
Mới hay biết mình đã mất gốc. Mất gì còn cứu vãn. Mất gốc. Mất văn hóa thì... Khó chữa trị vô cùng.



Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka