Một thoáng Diêm Phù

Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2013

NHẶT BÓNG SUY TƯ 27 & 28

27 - Thầy của con
 
Hắn ở đâu lù lù xuất hiện.
- Mô Phật. Chào thầy.
Thầy khỏe không? Thầy đi tu lâu chưa? Thầy về đây ở lâu chưa? Chùa mình nghèo quá.
Tội nghiệp! Thầy có biết Hòa thượng “A” không?
Hắn làm một hơi.
- Vâng. Tôi biết. Có gì không chú?
- Hòa thượng là bổn sư của con đó. Làm chức to lắm. Đi đâu cũng có kẻ hầu người hạ.
- Thế à!
- Dạ.
- Vậy chắc chú giỏi Phật pháp nhỉ?
Hắn cười cười.
- Chú thuộc kinh không?
Hắn ậm ừ.
- Thôi chú về đi. Về chùa nói với thầy của chú đưa kinh cho học nhé.
- Dạ. Thầy chỉ cho con được không?
- Thầy cũng bận rộn lắm.
- Dạ. Thầy làm lớn à?
- Ừ! Thầy nổi tiếng là “lười”. Thầy có một bằng “Lùi sỹ” được Phật chứng nhận.
- Hả? Thiệt không thầy?
- Đến giờ thầy lười rồi. Chú về nhé!
Hắn ra về mà không hiểu gì cả.
Hôm sau thấy hắn trước cổng chùa nghèo.


28 - Mất gốc

 
Hắn đầu thai một nơi. Sinh ra một nẻo. Được ba tháng hắn theo gia đình tha phương cầu thực. Cứ bốn năm nhà hắn đổi chỗ ở một lần. Hỏi quê, hắn nói không biết.
Xa gia đình và đi “lang bạt” vào độ tuổi “trăng tròn” nên hắn quên nhiều thứ ở gia đình.
Đi hoài đến lúc mỏi mệt. Hắn về thăm nhà. Bố mẹ hắn mừng vì đã lớn, còn nguyên vẹn thịt xương, nói năng trôi chảy, văn chương lưu loát.
Mẹ hắn nhờ hắn ra cái cộc sau chái, lấy mấy trự mua bị nác. Hắn ngớ người ra không hiểu.
- Răng mà lạ rứa? Trôốc mi. Chắc trôốc côộc rồi, nỏ hiểu phải khôông?
Hắn lí nhí...
- Dạ.
Mới hay biết mình đã mất gốc. Mất gì còn cứu vãn. Mất gốc. Mất văn hóa thì... Khó chữa trị vô cùng.



Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.