Một thoáng Diêm Phù

Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013

NHẶT BÓNG SUY TƯ 17 & 18

17 - Bào ảnh
 
Sáng ra biển chạy thể dục. Hương của biển rất lạ. Kể ra... làm sao kể được.
Những gì trên đất liền có thì đại dương có. Đại dương tổng hợp các mùi. Từ khi hình thành cho đến ngày nay. Mùi thật hòa lẫn thời gian lên men theo năm tháng. Ai nói ra được, kể cũng lạ.
Những mảnh chai nhọn, những vỏ ốc xù xì sắc bén được cát, nước, sóng biển và thời gian bào nhẵn nên ít gây tổn thương.
Nhìn dọc bờ có những đám bọt sóng sánh ngà ngà. Đưa tay nắm, chẳng thấy, biến đâu mất.
Chụp hình bóng nước đem về khoe, nhưng chính tác giả lại không nắm được.
Đúng là bào ảnh.

18 - Bạn tôi

 
Ô là bạn học triết học tánh không với tôi. Gần hai mươi năm mới gặp lại. Dạo này Ô có nét phong trần, chững chạc, sâu sắc.
Tu tập tương đối tốt. Không màng danh lợi, địa vị, chùa chiền.
Sáng nay Ô tới thăm tôi. Nghi lễ xã giao đã xong. Uống trà đàm đạo.
Ô đưa ra một câu hỏi cụ thể. Chuyện của một gia đình từ ông bà nội ngoại, cha mẹ hai bên, vợ con cháu chắt, dâu rể bạn bè...
Nghe xong câu chuyện tôi cười phá lên. Hết cười lại rầy ngay. Ô đã bị người ta xỏ mũi dẫn đi mà không biết.
Ô hỏi tại sao.
Tôi nói...
Ô chăm chú nghe từng lời, thậm chí cả ví dụ cụ thể. Tôi áp dụng sách và kinh Phật mà Ô biết.
Lời khuyên cuối của tôi, con đường để thoát thân đối với gia đình đó là ngồi trong “tam bất năng” và cười.
Bây giờ Ô đã “liễu”.
Tánh không vừa thoáng đâu đây, khởi niệm nắm lấy.
Mất.


 Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka