Một thoáng Diêm Phù

Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

NHẶT BÓNG SUY TƯ 57 & 58

57 - Long vị và ảnh vị
 
Hắn làm gì thì không biết. Nhưng có vẻ oai phong và giàu có. Hắn chuẩn bị mọi thứ cho thế giới bên kia khi hắn lìa đời.
Đặc biệt hắn chú ý tới “long vị”.
Hắn cho người tìm mua một loại gỗ quý hiếm, hội đủ các yếu tố hắn yêu cầu, như hương thơm, vân gỗ, phẩm chất gỗ... Sau đó tuyển thợ chạm khắc tay nghề cao để chạm trỗ.
Dòng chữ và ý nghĩa hắn khắc thì phải nhờ đến các tay viết chữ đẹp người Hoa ở Chợ Lớn.
Thời gian làm “long vị” nghe đồn cả năm trời.
Khi đem về nhà và mở ra, thằng con trai hắn bĩu môi và lắc đầu nguầy nguậy.
Bày vẽ, chẳng hiểu chữ gì.
Cha con hắn cãi nhau và bất hòa từ đó. Hắn buồn. Hôm nọ hắn tìm đến một vị thiền sư người Việt Nam, tâm sự, mong tìm được sự sẻ chia.
Vị thiền sư cười hiền, rót trà mời hắn uống và nói:
Khi dân tộc chưa có chữ viết, chúng ta phải chấp nhận lệ thuộc “con chữ”. Nay quốc ngữ đã có thì hà cớ gì mà phải tự nguyện “nô dịch chữ viết”. Long vị và ảnh vị chỉ là một, trên đó ghi tên tuổi, ngày tháng năm sinh và mất, chứ không phải là báu vật linh thiêng.
Thôi thì nghe con mình để cho có hòa khí. Hòa khí thì sinh tài.
Con cái cãi cha mẹ chưa chắc trăm lần con hư cả đâu.
Hắn im lặng. Dạ lí nhí trong cổ họng. Hắn không vui lắm. Nhưng ngộ ra điều gì đó.
Hắn về nhà chủ động làm hòa với con.
Gia đình vui vẻ như chưa có gì xảy ra. Long vị hắn để đâu hay đem đi đâu trong gia đình không ai thấy nữa.


58 - Phước lai

 
Cả năm nay công ty hắn làm ăn thất bại, nợ nần chồng chất.
Buồn.
Hôm rồi, hắn được nhờ đưa đón một vị sư. Hắn đi cho xong nhiệm vụ.
Hắn nghe vị sư giảng, chữ được chữ không.
Ngày tiễn vị sư ra về. Hắn nhờ vị sư chỉ cho hắn tu tập. Vị sư nói:
Chú bị người ta giựt nợ tiền tỷ còn tâm đâu để tu tập.
Hắn giật mình.
Hôm rồi hắn ghé chùa. Nhà chùa nhờ hắn thiết kế một cây cầu cho dân nghèo.
Vị sư nói thêm cứ yên tâm mà thiết kế. Hoan hỷ với công việc khi đang làm nhé.
Hắn dạ vâng.
Đang thiết kế cầu. Hắn báo tin. Con trúng thầu đợt này rồi sư ơi. Phước con tới rồi.
Phước tự lai bất khả cầu.


Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka

NHẶT BÓNG SUY TƯ 55 & 56

55 - Nỗi buồn không tên
 
Buồn có lý do là “buồn có tên”. Buồn chính đáng. Nếu không có lý do, một là bắt chước nhà văn, nhà thơ buồn vu vơ chơi. Hai nữa là “hâm”.
Hắn hay buồn hâm lắm. Chẳng phải xót thương cho sự thế. Cũng không phải thương vay khóc mướn. Càng không đủ xúc cảm trước biến thiên của vạn vật. Thế mà hắn buồn được mới tài giỏi chứ.
Người thời không biết, nói hắn hâm. Không phải nhé!
Quả thực hắn buồn theo thời tiết. Cứ thời tiết thay đổi là hắn đổi thay.
Đi bệnh viện, người ta phán hắn rối loạn chức năng gì đó. Nên nhạy cảm với thời tiết.
Hắn cười.
Trước khi chết, hắn tiết lộ đó là khả năng thiên phú. Hắn đặt tên là “buồn ẩm ương”.


56 - Khi “đại gia” chết


Nghe tin hắn chết. Họ kháo nhau vì sao chết. Chủ yếu là hỏi nguyên nhân. Hắn nhà cao cửa rộng. Bốn cái nhà lộng lẫy. Một cái nhà hàng to đùng.
Người ở xa nghe tin, tội nghiệp, chết không kịp ăn Tết.
Hắn ăn nhiều chục cái Tết rồi. Sung sướng, phè phỡn. Trắng da dài tóc. Đi đâu cũng lớn giọng.
Tin hắn chết đầu hôm. Sáng hôm sau nhà hắn bị vây chật kín người. Toàn là chủ nợ.
Con cái hắn quỳ lạy van xin cho được yên ổn, để lo ma chay. Không được. Cơ quan công quyền vào cuộc.
Vội vã qua loa. Hỏa táng xong, tối lẵng lặng đem tro cốt vào chùa. Để trước sân. Con cháu trốn mất trong đêm.
Con của đại gia, bây giờ chỉ còn bộ áo quần dính thân. Thảm cảnh.
Tro cốt vào chùa mà ân oán chưa hết. Vong linh của con cháu chủ nợ nhìn hắn cười mà hắn tưởng nhe răng nuốt sống.
Sư trụ trì biết nên thiết lễ cầu siêu, thuyết linh. Lúc đó hắn mới yên tâm nghe kinh.Con hắn lang bạt, nghe đâu đứa thành kỹ nữ, đứa vào trại giam. Còn vợ và thằng út đã gặp hắn sau vụ tai nạn.
Nhân quả báo ứng nhãn tiền. Tội nghiệp.


Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka