55 - Nỗi buồn không tên
Buồn có lý do là “buồn có tên”. Buồn chính đáng. Nếu không có lý do,
một là bắt chước nhà văn, nhà thơ buồn vu vơ chơi. Hai nữa là “hâm”.
Hắn hay buồn hâm lắm. Chẳng phải xót thương cho sự thế. Cũng không
phải thương vay khóc mướn. Càng không đủ xúc cảm trước biến thiên của
vạn vật. Thế mà hắn buồn được mới tài giỏi chứ.
Người thời không biết, nói hắn hâm. Không phải nhé!
Quả thực hắn buồn theo thời tiết. Cứ thời tiết thay đổi là hắn đổi thay.
Đi bệnh viện, người ta phán hắn rối loạn chức năng gì đó. Nên nhạy cảm với thời tiết.
Hắn cười.
Trước khi chết, hắn tiết lộ đó là khả năng thiên phú. Hắn đặt tên là “buồn ẩm ương”.
56 - Khi “đại gia” chết
Nghe tin hắn chết. Họ kháo nhau vì sao chết. Chủ yếu là hỏi nguyên
nhân. Hắn nhà cao cửa rộng. Bốn cái nhà lộng lẫy. Một cái nhà hàng to
đùng.
Người ở xa nghe tin, tội nghiệp, chết không kịp ăn Tết.
Hắn ăn nhiều chục cái Tết rồi. Sung sướng, phè phỡn. Trắng da dài tóc. Đi đâu cũng lớn giọng.
Tin hắn chết đầu hôm. Sáng hôm sau nhà hắn bị vây chật kín người. Toàn là chủ nợ.
Con cái hắn quỳ lạy van xin cho được yên ổn, để lo ma chay. Không được. Cơ quan công quyền vào cuộc.
Vội vã qua loa. Hỏa táng xong, tối lẵng lặng đem tro cốt vào chùa. Để trước sân. Con cháu trốn mất trong đêm.
Con của đại gia, bây giờ chỉ còn bộ áo quần dính thân. Thảm cảnh.
Tro cốt vào chùa mà ân oán chưa hết. Vong linh của con cháu chủ nợ nhìn hắn cười mà hắn tưởng nhe răng nuốt sống.
Sư trụ trì biết nên thiết lễ cầu siêu, thuyết linh. Lúc đó hắn mới yên
tâm nghe kinh.Con hắn lang bạt, nghe đâu đứa thành kỹ nữ, đứa vào trại
giam. Còn vợ và thằng út đã gặp hắn sau vụ tai nạn.
Nhân quả báo ứng nhãn tiền. Tội nghiệp.
Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.