Một thoáng Diêm Phù
Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2014
Chuyện thường ngày
Gặp, thương, tìm hiểu, hôn nhân
Cưới xong, li dị xoay vần quẩn quanh
Đang yêu mật ngọt em anh
Ghét nhau nhà cửa tanh bành mày tao
Nghe câu quen thuộc "tại sao" ?
Cũng " vì, bởi, lẽ..." tại tao vì mày
Học đánh đàn...
Sáu dây bảy nốt nhiều năm
Thuộc lòng tất cả hợp âm trên đàn
Đôi tay thoăn thoắt nhẹ nhàng
Ngân câu cơm áo... phủ phàng tương lai
Thôi thì lấy ngắn nuôi dài
Con trong bụng mẹ thiên tài mai sau.
Trời trong đáy giếng
Ếch ngồi đáy giếng nhìn trời
Được năm ba chữ lên lời oang oang
Văn phong câu cú đàng hoàng
Xét về ngữ nghĩa xoàng xoàng bậc trung
Tranh nhau sai đúng không cùng
Lời qua tiếng lại cũng khùng như nhau
Biết thì thưa thốt đuôi đầu
Nếu không dựa cột, có đâu dạy người (*)
Mình dại mỉm miệng ngồi cười
Ai khôn thì cứ lên lời dại khôn.
(*) lấy ý từ câu : Biết thì thưa thốt không thì dựa cột mà nghe
Nửa câu còn lại
"Ta về ta tắm ao ta"
Nửa câu còn lại làm ta đau lòng
Nếu không sớm ngộ Sắc Không
Thế gian rộng lớn đợi trông mơ hồ.
Ngày ấy...
Cúi đầu trước chữ giang sơn
Ngổn ngang tâm trạng chưa sờn vẹn nguyên
Trời đêm thấp thoáng con thuyền
Dở dang nửa bước lời nguyền trăm năm.
Về quê
Về quê vui thú điền viên
Hữu duyên tao ngộ thánh tiên giáng trần
Đi theo rủ bỏ nợ nần
Để người ở lại bần thần hoài mong
Rảnh rang vui thú cửa không
Lâu ngày cảm được cõi lòng trong veo.
Ca ngợi nhau
Đưa nhau lên tận mây xanh
Lỡ mà rớt xuống tan tành còn chi
Xin em chớ vội nói gì
Mưa xong, trời nắng mây đi mất rồi.
Vô tự thư
Bên chiều nhặt lá thư rơi
Mở ra giấy trắng, ôi trời! đọc sao?
Đến đêm trăng chiếu rọi vào
Lung linh bé bỏng xôn xao cõi lòng
Nhìn đi ngắm lại xoay vòng
Kinh văn vô tự cửa không chào người.
Tâm sự của hai vách núi
Dòng sông ngăn cách hai ta
Vách cao dựng đứng khó mà gặp nhau
Mỗi người ôm một nỗi đau
Đợi chờ bắc được nhịp cầu yêu thương.
Trách móc
Rời nhà bóng đổ hiên chiều
Đêm trăng thấp thoáng dáng liêu xiêu về
Vui say khướt, mặt ê chề
Lầm bầm trách móc lời thề năm xưa.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)