Đường
tôi đi
Đường tôi đi gập ghềnh hoa sỏi đá
Mỗi bước chân in dấu cả buồn
thương
Kẻ cô đơn độc bộ giữa đêm trường
Thân chạm ngõ miền cô liêu tịch
vắng
Tâm mỏi mòn đùa vui cùng đêm trắng
Mắt quầng thâm xương thịt lại
giận nhau
Lớp da màu nhăn nhó thấy mà đau
Tay run rẩy đôi chân sầu loạng
choạng
Đường tôi đi chia làm bao nhiêu quãng?
Cung niềm vui còn khoảng
cỡ bao xa?
Ở nơi đâu gọi là chốn quê nhà?
Hay chỉ là "hóa thành" cho lữ
khách?
....
Đường tôi đi chỉ một mình duy nhất.