Một thoáng Diêm Phù

Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2014

Từ giã


Thơ nhạc văn chương trả lại người 
Ngâm nga kinh kệ rồi rong chơi 
Bút nghiên cất kỹ nhưng quên khóa 
Ngẫu hứng hai ta khiến họ cười.

Tạo hóa trêu người


Thương nhớ trò đùa tạo hóa trêu 
Người khùng tỉnh dậy nói: Tôi yêu 
Kẻ điên la toáng rằng: Con nhớ 
Ra ngẩn vào ngơ sáng tới chiều.

Soi gương


Nhặt những mảnh gương rớt giữa đời 
Đem về ghép lại để soi chơi 
Thấy mình hoá hiện ở trong đó 
Đầy đủ buồn vui của kiếp người.

Tình tôi


Tôi gởi tình thương với Phật Đà 
Từ trong sâu thẳm chẳng ba hoa 
Lên lời, ngôn ngữ nghe trần thế 
Im lặng rưng rưng nước mắt nhòa.

Ngóng đợi


Bên thềm lá rụng người nơi đâu?
Sao mãi vang lên giai điệu sầu 
Đôi ngã phương trời mộng viễn xứ 
Xuân về hoa nở đã từ lâu.

Nằm gác tay


Trên trán gác tay quá khứ về 
Buồn vui thương hận lẫn khen chê 
Rõ ràng rành mạch như phim ảnh 
Ngồi dậy thất thần lòng tái tê.

Đợi chờ


Giấc mộng băng ngang kẻ hải hồ 
Đẹp như ngữ nghĩa một bài thơ 
Ngâm nga lớn tiếng nên tan biến 
Tiếc nuối trăm năm phải đợi chờ.

Vết xước


Vết xước đi vào tận trái tim 
Thuốc thang phẫu thuật đã im lìm 
Thời gian nhè nhẹ theo năm tháng 
Nóng hổi tươi nguyên vẹn chữ tình.

Trăng ngà


Gió bay thềm lá rụng rơi đầy 
Trăng sáng ánh ngà đùa với mây 
Lữ khách tay nâng ly chếnh choáng 
Miên mang đầu óc lòng ngây ngây.

Gió lạnh


Gió lạnh len qua lớp áo len 
Làn da nhạy cảm nhận ra quen 
Mơn man tới lúc gặp hơi ấm  
Thoát khỏi thân người thấy khói lên.

Chiều nắng


Chiều nắng hôn lên màu tóc mây 
Mượt mà theo gió đùa ai đây? 
Lữ hành cô độc tim băng giá 
Thổn thức, dõi theo lòng ngất ngây  

Chiều nắng pha màu tóc lượn bay 
Rượu không một giọt người như say 
Ửng hồng e thẹn nên chiều xuống 
Tối cả không gian xẫm mặt mày  

Chiều nắng qua rồi lòng tiếc thay 
Con đường đang ngắn trở nên dài 
Đôi chân nằng nặng cùng đêm trắng 
Theo bước bộ hành đếm tháng ngày
 ... 
Chiều nắng quay về chiều nắng lên.

Trong lòng đất



 Nằm một mình, co ro trong lều nhỏ
 Chỉ bốn dài, hai ngắn hẹp bề ngang
 Mu mã chung giống nhà ống dương gian
 Nên chật chội, muốn trở mình rất khó
 
 Chỉ một mình bơ vơ nằm tại đó
 Lũ côn trùng, bạn nhỏ tới thăm nhau
 Vui thì bò, buồn cắn chẳng biết đau
 Mình đã chết hay là mất cảm giác?
 
 Một ngày kia thân thể mình tự nát
 Căn lều nhỏ tan tác với thời gian
 Ô hay. Thôi ! mình đã mặc áo quan
 Vậy là hết cùng đường về dương thế.

Là lữ khách !


Là lữ khách, nơi nào cũng đất khách 
Dù thiên đường, địa ngục trách mà chi 
Bậc thánh hiền hay kẻ tham sân si 
Cũng bạn đường, đi chung cùng lữ khách 

Là lữ khách nơi nào chẳng đất khách 
Dù cung son hay vách núi đầu đường 
Nệm ấm êm hoặc giá buốt trong sương 
Bình minh dậy cười vui bên lữ khách  

Là lữ khách tất cả đều là khách 
Chốn Phật môn, chẳng trách mắng nặng lời 
Đến rồi đi, đi... đến... miễn tới nơi 
Quay đầu lại vẫn là người lữ khách  
 ...
Đâu chỉ có Ta Bà là đất khách 
Đâu chỉ có lữ khách cõi Ta Bà 
Bởi vì ta... muôn đời là lữ khách.

Bóng đổ hiên chiều


Nằm thườn thượt đợi trời đang tắt nắng 
Dáng gầy gò nhỏ nhắn dài lê thê 
Phút hơi tàn vọng lại tiếng khen chê 
Nghe hối tiếc thời vàng son đã mất 

Hình bóng cũ vô tình ai đã cất 
Cứ trào dâng lưu xuất hiện nguyên hình 
Nơi sâu thẳm bạn giữ của cho mình 
Đem hoàn trả khi hiên chiều bóng đổ  

Nhân sinh ơi ! đời vui hay là khổ ? 
Chỉ trăm năm lời lỗ được bao nhiêu ? 
Bấy lâu nay tính toán khoảng bao điều ? 
Sao gầy guộc, xác xơ hai tay trắng.
 ... 

Người ra đi lòng tôi nghe mặn đắng.

Ngày ấy bây giờ


Ngày ấy, bây giờ chẳng khác nhau 
Niềm vui, nỗi nhớ, những cơn đau 
Ùa về tha thiết như mời gọi 
Khúc nhạc vang ngân cung điệu sầu  

Ngày ấy, bây giờ chẳng khác xưa 
Dõi tìm hình bóng giữa chiều mưa 
Mắt nhòe không lệ bên tà áo 
Trắng xóa không gian chiều cuối mùa  

Ngày ấy, bây giờ chẳng cách xa 
Người còn đang trẻ kẻ chưa già 
Trái tim luống tuổi vẫn ngây dại 
Năm tháng sần sùi nét mặn mà

 ... 

Ngày ấy, bây giờ ngày ấy qua 
Ngày ấy, bây giờ vẫn là ta.

Lặng ngắm sao khuya


Tay nâng chén lên bầu trời cao rộng 
Lời thì thầm lay động các vì sao 
Những tinh cầu e thẹn điệu gởi trao 
Cứ nhấp nháy đôi mắt huyền rực sáng  

Kẻ lãng tử ngắm sao nhiều đêm trắng 
 Mây ghen hờn rải chặn mắt dương gian 
Bầu trời đen gây phiền toái gian nan 
Xua gió bão báo điềm không như ý  

Kẻ lãng tử gởi tim và lý trí 
Vào giữa lòng cơn thịnh nộ cuồng phong 
Lời thỏ thẻ câu diệu hữu chơn không 
Chân lý tỏ trời trong sao ngời sáng

 ... 

Mãi lặng ngắm sao đêm trời dần sáng.