Nằm một mình, co ro trong lều nhỏ
Chỉ bốn dài, hai ngắn hẹp bề ngang
Mẫu mã chung giống nhà ống dương gian
Nên chật chội, muốn trở mình rất khó
Chỉ một mình bơ vơ nằm tại đó
Lũ côn trùng, bạn nhỏ tới thăm nhau
Vui thì bò, buồn cắn chẳng biết đau
Mình đã chết hay là mất cảm giác?
Một ngày kia thân thể mình tự nát
Căn lều nhỏ tan tác với thời gian
Ô hay. Thôi ! mình đã mặc áo quan
Vậy là hết cùng đường về dương thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.