Chiều nắng
Chiều nắng hôn lên màu tóc mây
Mượt mà theo gió đùa ai đây?
Lữ hành cô độc tim băng giá
Thổn thức, dõi theo lòng ngất ngây
Chiều nắng pha màu tóc lượn bay
Rượu không một giọt người như say
Ửng hồng e thẹn nên chiều xuống
Tối cả không gian xẫm mặt mày
Chiều nắng qua rồi lòng tiếc thay
Con đường đang ngắn trở nên dài
Đôi chân nằng nặng cùng đêm trắng
Theo bước bộ hành đếm tháng ngày
...
Chiều nắng quay về chiều nắng lên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.