Một thoáng Diêm Phù
Thứ Năm, 20 tháng 11, 2014
Trao chút ân tình
Ân tình ai đã lên lời
Khiến đầu bạc trắng hởi người nhân gian
Nửa đời chưa hết bàng hoàng
Cỏ xanh nấm mộ ngỡ ngàng nghiệp duyên
Thôi thì nhận chữ tòng quyền
Cùng rồi tắc biến giữ yên sơn hà.
Lưu manh
Thế thời tạo lắm lưu manh
Nhỏ thì có nhỏ đàn anh cũng gờm
Lớn hơn mánh khóe áo cơm
Bạc vàng, sự nghiệp tiếng "thơm" để đời
Những người áo rách tả tơi
Dở dang nghiệp học, thất thời phải "lưu"
Lại thêm các bậc thượng lưu
Giả danh "trí giả" nhiều mưu đê hèn
Lâu ngày quá trở thành quen
Xuất ngôn đạt đỉnh một "nền lưu manh".
Nỗi buồn cao thượng
Vượt không qua nổi chính mình
Mặt mày một đống, lặng thinh chẳng cười
Chưa ban bố được một người
Nợ đời chưa trả. Buồn ơi là buồn.
Duyên nợ
Nợ duyên ai biết cơ trời
Khéo tay phóng bút đến thời ra hoa
Sắc màu khi mắt lệ nhòa
Tỉnh rồi ngơ ngác ngày qua đêm về.
Trao tình
Chút tình cũ kỹ muốn trao
Gió mây nghe được đem vào không trung
Tim ai sai nhịp, lỡ rung
Đêm dài đón đợi cuối cùng tình trao.
Ta cười...
Ta cười cái nụ cười ta
Nướu răng ly dị cửa nhà trống trơn
Đôi môi hiểu chuyện giận hờn
Bành hai khóe miệng còn hơn ta cười.
Cuối cùng
Cuối cùng ta đã trao nhau
Một trời bão tố nỗi đau điệp trùng
Cuối cùng gãy cánh giữa đường
Ai rơi biển Bắc kẻ rừng hoang vu?
Cuối cùng đi đến... ngàn thu
Ôm theo ảo ảnh mây mù trần gian
Cuối cùng thần thức đi hoang
Cô hồn mời gọi chung bàn tiệc vui
No say tỉnh lại ngậm ngùi
Câu kinh hồi hướng, thoảng mùi trầm hương.
Trách...?
Niềm tin rao bán cạn lời
Giá mềm đến nỗi lòng người xót chua
Nài nì gãy lưỡi không mua
Khi tai họa đến lại đua nhau tìm
Thở dài, khấn nguyện lim dim
Trách than thân phận con tim rối bời
Chia xa... một tấn trò đời
Lau khô nước mắt lệ rơi nụ cười.
Nhìn trộm...?
Trộm nhìn một chút thôi mà
Người la lớn quá mắt ta nhắm liền
Tai nghe họ chửi đồ điên
Giật mình thấy nụ cười duyên cận kề.
Bán niềm tin
Niềm tin rao giá một đồng
Mây trời làm chứng khuôn trăng dấu tròn
Ánh sao lấp lánh màu son
Gió đêm lay nhẹ sao còn chưa mua?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)