Một thoáng Diêm Phù
Thứ Tư, 19 tháng 11, 2014
Khách sáo?
Học đâu khách sáo rợn người
Dạ, thưa, vâng ạ... những lời đầu môi
Quay lưng mọi chuyện khác rồi
Nguýt, lườm, chu mỏ... nụ cười mỉa mai.
Cười khúc khích?
Tiếng cười khúc khích ngang tai
Ngoảnh đầu nhìn lại không ai bên mình
Nhẹ tênh chân bước lặng thinh
Mồ hôi ướt áo bóng hình vượt qua.
Bảnh bao
Bảnh bao từ độ chào đời
Khi răng rụng hết vẫn ngời dung nhan
Gọn gàng trong chiếc áo quan
Mặt tươi tỉnh ngủ mơ màng mỉm chi.
Bạn tôi bán...
Bán tiếng đàn khi men say chếnh choáng
Người gật gù, kẻ mắt đỏ lim dim
Có đứa giỏi ngồi đó ngủ im lìm
Năm ngón nhỏ rã rời khi tiệc hết.
Đứng dậy về , bước đi mà như lết
Đôi chân buồn chẳng nghe lệnh chủ nhân
Mặc dầu cho miệng quát tháo phân trần
Ta đã bảo bước đi sao cứ lết?
Người có tin ta đánh cho gãy hết
Để mai này có chết cũng phải đi
Nếu còn không chúng ra sức phân bì
Đầu tỉnh táo mà đôi chân hỗn láo.
Vớ vẩn
Cũng thề, hứa, hẹn, nói lung tung
Bình tỉnh nghe qua biết đã khùng
Mắt nhắm, mở... cho khỏi nghĩ ngợi
Tai bưng, bít... để thoát lùng bùng
Mới tuynh nhã nhặn lời đường mật
Cũ kỹ phì phèo chuyện ấu sung
Vớ vẩn, vẫn lừa được khối kẻ
Vẽ vời, lượm nốt đứa sau cùng.
Thèm cháo trắng
Không bịnh, nhưng... buồn nuốt chẳng đi
Người thân xót ruột nấu tô mỳ
Khói thơm nghi ngút xông lên mũi
Ớt đỏ the the ghé tận môi
Hai muỗng nước lèo húp phải xuống
Một ly trà nóng ngậm không trôi
Nhà ai thổi cơm hương theo gió
Cháo trắng bay ngang thèm... uớc gì.
Nỗi hờn Bonsai
Một cành hoa rụng nằm cô đơn
Từ giả thân cây ôm nỗi hờn
Nước thiếu nắng thừa đành phải chịu
Sức tàn lực kiệt làm sao hơn
Nghệ nhân chuyên nghiệp đầu vi vút
Trọc phú học đòi óc cỏn con
Số phận sinh rơi tay bọn chúng
Ngậm cười ngon ngọt với bồ hòn.
Em là hơi thở
Từng phút từng giây đều có em
Trong lành mát mẻ bầu trời đêm
Ra vào đều đặn mặt hồng thắm
Lui tới ung dung chân nhẹ tênh
Phố thị nhiễm ô người tấp nập
Đồng quê thanh sạch cảnh êm đềm
Một mai vắng bóng không còn nữa
Tựa cửa hoàng hôn nhớ lại thèm.
Lỗi...
Lỗi gì không lỗi, lỗi giờ sinh
Ra được nào yên hậu vận mình
Trầy truột công danh lên chẳng được
Lạnh lùng hôn sự lấy không đành
Đạo gia phán bảo số thiên định
Phật tổ dạy rằng nghiệp tự mình
Ngẫm lại trách trời tội nặng lắm
Chi bằng an trụ ở tâm kinh.
Sót lại
Chữ tình vắt vẻo trên vai
Đi theo mệt mỏi lay hoài chẳng rơi
Đến khi sự nghiệp tơi bời
Ngoái nhìn sót lại mình tôi trên đường.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)