Bạn tôi bán...
Bán tiếng đàn khi men say chếnh choáng
Người gật gù, kẻ mắt đỏ lim dim
Có đứa giỏi ngồi đó ngủ im lìm
Năm ngón nhỏ rã rời khi tiệc hết.
Đứng dậy về , bước đi mà như lết
Đôi chân buồn chẳng nghe lệnh chủ nhân
Mặc dầu cho miệng quát tháo phân trần
Ta đã bảo bước đi sao cứ lết?
Người có tin ta đánh cho gãy hết
Để mai này có chết cũng phải đi
Nếu còn không chúng ra sức phân bì
Đầu tỉnh táo mà đôi chân hỗn láo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.