Một thoáng Diêm Phù

Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2014

Tách trà cô đơn



 Tách trà vàng óng người ra đi
 Hương khói cô đơn nói được gì
 Gởi lại "tri âm" cho hậu thế
 Mỗi ngày sáng tối bạn nhâm nhi.

Đong buồn vui



 Buồn vui lẫn lộn ngồi đong
 Đầy vơi liên tục vẫn không nản lòng 
 Cố hoài phút cuối đã xong
 Buông tay nhìn lại chẳng trông mong gì
 Buồn vui huyền ảo diệu kỳ
 Người đong cảm xúc trơ lì buồn vui.

Cười nhau



 Vòng hoa đưa tiễn một người
 Không quen không lạ vì cười giống ta
 Nấm mồ nở một nụ hoa
 Ngắm nhìn thấy bóng người ta cười mình.

Người về thành phố



 Người về mang cả hương quê
 Phả vào đô thị tái tê, thẩn thờ
 Tri ân bằng những vần thơ
 Ngâm nga rảnh rỗi, tối mơ người về

Sự nghiệp



 Nửa đời dựng lập cơ đồ
 Nửa phần còn lại thế cô ngồi cười
 Đếm không cho đến tới mười
 Vào ra hít thở mặt tươi hơn "người"
 Không hành sẽ giống đười ươi
 Trong chuồng ngơ ngác tiếc thời oai phong.

Sai lầm...



 Sai lầm khi mới chào đời
 Bản thân tự khóc mọi người cười vui
 Sai lầm lúc tuổi thiếu thời
 Thân no roi vọt mặt mày bầm thâm
 Sai lầm lúc tuổi đương xuân
 Mắt nhìn lệch chuẩn chọn nhầm hôn nhân
 Sai lầm lúc tuổi hoa râm
 Cháu con ngoảnh mặt quen thân xì xào
 Sai lầm không nhớ khi nào
 Được cho lú lẫn người vào kẻ ra
 Sai lầm liễn điếu tang hoa
 Nằm yên vĩnh biệt ai mà trách nhau
 Sai lầm giáo dục nỗi đau
 Về nơi chín suối, vì tau (tao) tại mày.

Trải nghiệm



 Trải nghiệm cần có "tuổi đời"
 Nước mũi chưa sạch lên lời dạy khôn
 Đôi khi dốt nát hay hơn
 Biết năm ba chữ căm hờn ngàn thu
 Nhân gian có kẻ thích mù
 Chướng tai gai mắt thà ngu, sáng lòng
 Nói đi xét lại lòng vòng
 Khua môi múa mép chữ không cuối cùng
 Thanh xuân mang tiếng thằng khùng
 Ngữ ngôn, câu nói đi chung xuống mồ.

So sánh



 Nửa đời thấy cảnh hơn thua
 Nắng thừa hay thiếu gió mưa bình hòa
 Ngẫm tiết trời nghĩ đến ta
 Căng chùng đều đặn mặn mà âm thanh
 Chẳng nên chậm cũng đừng nhanh
 Chì chìm phao nổi lưới mành tròn vây
 Không cuồng nhiệt triết Đông Tây
 Buồn vui gió thổi mây bay bên trời
 Lấy tình so sánh lên lời
 Thêm vào tri thức tình người mất đi
 Ngồi cười chớ nói những gì
 Mặc cho tỷ giảo lấy đi mọi điều
 Nhân sinh đôi lúc phiêu phiêu
 Thăng trầm tự ngộ cuối chiều sao lên
 Nhẹ trôi tâm thức êm đềm
 Vô thanh ngân vọng cạnh thềm hoa khai.

Hoa nắng



 Hoa nắng trưa hè mắt chói chang
 Người buồn lê bước mãi lang thang
 Nơi đâu bến đổ như vô định
 Mệt mỏi chiều về thêm phủ phàng
 
 Hoa nắng trên đường đuổi bắt nhau
 Trưa dài cố sức được gì đâu
 Mây bay hoa thẹn người đi mất
 Nằng nặng đôi chân mắt ngấn sầu
 
 Hoa nắng mùa hè giữa lúc trưa
 Thẹn thùng e ấp khi trời mưa
 Kiếm tìm mỏi mắt mà không thấy
 Bảy sắc cầu vồng đang giỡn đùa
 ...
 Hoa nắng ra đi cùng với mây
 Mưa trưa lữ khách cũng vui vầy.

Trách "yêu"


 Vài lời trách mắng làm màu
 Dửng dưng bị hỏi: "yêu nhau thế à"!
 Không quan tâm đến người ta
 Một câu tiết kiệm rầy rà thấy thương
 Trải qua mới biết đoạn trường
 Trách yêu là lẽ chuyện thường ngàn năm.