Một thoáng Diêm Phù

Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

NHẶT BÓNG SUY TƯ 45 & 46

45 - Sắc không
 
Hắn giỏi nhiều phương diện, nhất là Phật pháp. Tôi quen hắn đã lâu nhưng ít khi nghe hắn lý luận “Sắc tức thị không, không tức thị sắc”.
Tôi hỏi: Sao không nghe ông nói cái giọng điệu “Sắc - Không” như những người khác?
Hắn cười hiền đáp:
- Sắc - Không đó là để tu tập khi vướng mắc. Đặc biệt là người đang hành trì.
Chứ cuộc sống không vướng bận gì, đem của báu ra người ta tưởng...
- Tưởng gì?
Hắn đưa ra một là, hai là, ba là...
À ra thế ! Tôi lạy hắn ba lạy. Hắn ngồi im. Lúc này hắn mới lên tiếng: “Sắc tức thị không, không tức thị sắc”. Quả thực hắn đã “liễu” nhưng không biết đã “ngộ” chưa?
Quả thực liễu ngộ không hai thì hắn đã chứng đắc. Nếu là hai thì hắn cũng đã “vào nhà” rồi.


46 - Sắc đẹp

 
Hắn trụ trì một ngôi chùa ở thành phố. Do học hành và tu tập lôi thôi, nên nhận thức về “Sắc - Không” có vấn đề.
Hôm nọ, hắn quyết định đi làm đẹp.
Tiếng "lành" đồn xa.
Hắn tức. Đuổi hết đám học trò “nhiều chuyện”. Tổng cộng là mười hai "em hạ sơn" sớm.
Hôm rồi, có một thiền sư gặp hắn.
Thiền sư khen: Hảo tướng! Tướng hảo!
Nhưng giả tướng phá mất chân tướng. Chân tướng là thật tướng, thật tướng là vô tướng.
Hắn... Mô Phật. Nhưng mặt buồn thiu.
Từ đó về sau, hắn không màng đến “hảo tướng” nữa.
Nhiều năm gặp lại. Thiền sư nói:
- Xú tướng là ngoại tướng. Ngoại tướng là giả tướng. Nội tướng là thiện tướng, tâm tướng, giải thoát tướng, chân thật tướng, niết bàn tướng... là giả lập tướng.
Hắn... Mô Phật. Mặt tươi như hoa sen vừa hé nhụy.
Tháng sau, các "em hạ sơn" sớm về thăm hắn. Vì nghe tin hắn bịnh nặng.
Hắn lấy tư cách cá nhân sám hối đại chúng. Giọt nước mắt thắm tình đạo vị lăn dài trên đôi gò má.
Đại chúng im lặng.
Chuông chùa ngân vang.


Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka

NHẶT BÓNG SUY TƯ 43 & 44

43 - Vô tự y thư
 
Hắn chỉ biết gõ mõ tụng kinh. Hắn chưa học qua nghề thuốc.
Bố mẹ hắn bịnh nặng. Bệnh viện trả về. Hắn về nhà thăm. Hắn ngồi bên cạnh, không niệm Phật. Không nói một câu. Thỉnh thoảng ông bà hỏi gì thì cũng trả lời chừng mực.
Hắn để một quyển sách cũ trước mặt. Sách không có chữ.
Hắn nhìn sách, rồi nhìn ông bà mỉm cười. Ông bà cũng mỉm cười lại.
Sau bảy ngày, bịnh tình ông bà đỡ nhiều.
Ông bà hỏi hắn đang trị bịnh phải không.
Hắn không trả lời trực tiếp mà chỉ trao quyển sách không có chữ cho ông bà. Hắn chỉ ông bà cách đọc “vô tự y thư”.
- Không khởi tâm tìm kiếm chữ trong đó.
- Không nôn nóng đọc hết sách.
- Không suy nghĩ chuyện khác.
Lật sách ra vuốt lên vuốt xuống mặt sách một trăm lần, không dư không thiếu, rồi lật qua trang khác.
Cứ làm như thế cho đến khi nào mà không cần đếm số lần nhưng vẫn đúng và đủ.
Ông bà “luyện” vô tự y thư rồi khỏi bịnh hẳn.
Thời nay, nhiều thứ bịnh lạ.
Vô tự y thư là sách thuốc lạ.
Đúng thuốc, bịnh nào cũng lành.
Bịnh lạ không tìm ra nguyên nhân, vô tự y thư có lẽ là một hy vọng.


44 - Nối nghiệp

 
Hắn được sinh ra trong một gia đình “cao thủ”. Ba và mẹ hắn gặp nhau ở một nơi mà mọi người hay đi du lịch.
Hai người đi ngang qua nhau. Sau năm phút, thấy trên tay bị mất đồng hồ. Bên kia mất sợi dây chuyền. Quay trở lại tìm kiếm, thì thấy trên tay hai người có hai vật khác nhau. Họ trả lại và quen nhau từ đó.
Không bao lâu sau họ tiến đến hôn nhân.
Hắn là kết quả của “mối tình trộm cắp”.
Hắn nằm trong bụng nghe và nhớ thuộc lòng những gì ba mẹ hắn bàn bạc trước khi đi...Sau chín tháng, mẹ hắn chuyển dạ. Ba hắn mời bà mụ đỡ đẻ.
Mẹ tròn con vuông. Nhưng hai bàn tay hắn nắm chặt.
Ba mẹ hắn rất buồn, vì không có người kế nghiệp. Quyết định đưa hắn tới bệnh viện làm phẫu thuật.
Khi khám và chụp X quang, thấy trong tay hắn có chiếc nhẫn hột xoàn. Hóa ra, khi chào đời tiện tay, hắn lấy chiếc nhẫn của bà đỡ.
Ba mẹ hắn mừng ra mặt.
Hổ phụ, hổ mẫu sanh hổ tử. Con hơn cha là nhà có phúc.
Có người nối nghiệp. Tiệc mừng linh đình.
Hắn bị tai nạn do đua xe, dập tay, phải tháo khớp.
Hắn buồn. Nhớ nghề. Nhúc nhích làm vết thương nhiễm trùng. Hắn qua đời. Không còn người nối nghiệp.



Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka