Một thoáng Diêm Phù

Thứ Năm, 6 tháng 11, 2014

Móm xinh


Hàm trên ăn nói quá lời 
Dưới nghe bực bội giận thời cắn ngay 
Lặp đi lặp lại nhiều ngày 
Phải mang miệng móm thương thay phận mình 
Lỗi rành rành phải làm thinh 
Nhìn lâu chúng bảo móm xinh nhất đời 
Móm nghe mũm mĩm móm cười 
Móm cười mũm mĩm nhiều người móm theo.

Bên trời lận đận


Ra đời đã lỗi giờ sinh 
Lớn lên èo uột thân hình ốm o 
Cơm canh thừa đói thiếu no 
Mẹ cha ngắn số chẳng lo được gì 
Học hành dang dở lỡ thì 
Sách đèn mải miết rớt thi vài lần 
Đôi mươi tuổi lẻ đang xuân 
Vướng vào tình ái phước phần tưởng an 
Hôn nhân sớm, muộn dở dang 
Đôi lần chắp nối lang thang cuối đời 
Bệnh tật đeo bám trêu cười 
Thâm tình bát cháo người đời thí cho 
Đêm về rét buốt co ro 
Ngày đi đã định lại lo quan tài 
Thiêu chôn mãi cứ tranh hoài 
Nằm nghe lận đận miệt mài khuyên lơn 
Chi bằng hiến xác là hơn 
Hậu sinh yêu mến chúng mơn man mình 
Cuối cùng chỉ biết làm thinh 
Nụ cười lận đận, mắt tình dỡ dang 
Chết rồi hồn vẫn lang thang 
Vào chùa e ngại mùi nhang nhà chùa.

Con đường...


Đường đi ngay dưới chân mình 
Lâu nay hiện hữu sao tìm không ra? 
Đinh ninh chẳng phải vì ta 
Chắc là tâm địa tà ma nhập vào 
Bây giờ bước thấp bước cao 
Nhẹ nhàng lên xuống ra vào ung dung.

Mái chùa

 
Mái chùa nuôi dưỡng tâm người 
Xây hồn dân tộc rạng ngời thiên thu 
Giang sơn chiến lửa hoại hư 
Trong dòng máu Việt kinh thư vẫn còn 
Trước Phật xưng nguyện chữ "con" 
Truyền thừa tiếp nối sắt son ngàn đời.

Thời tiết đỏng đảnh


Cuối Hè đỏng đảnh ra oai 
Nàng Thu ngấp nghé chờ hoài hờn ghen 
Thu Hè kế cận liền bên 
Vài ngày chờ đợi lâu nên buồn lòng 
Mượn trời đất nổi bão giông 
Dương trần lây vạ hại không đường về 
Ngồi cười tâm nghĩ chán chê 
Giao mùa thời tiết nặng nề nhân sinh.

Gởi "em"


Gởi em một xíu nụ cười 
Lẫn sâu trong mắt của người phương xa 
Nhìn xong vỡ ngộ khóc òa 
Bóng hình hiện hữu là ta hay mình? 
Lắng nghe thổn thức vô thinh 
Tràn ngập tâm trí cuộc tình đơm hoa.

Tín và bất tín


Tín là nguồn cội tương lai 
Nghe thì dễ hiểu mấy ai trọn hành 
Cuộc đời lên xuống gập ghềnh 
Khi vênh váo, lúc lạnh tanh gục đầu 
Truy tìm nguồn gốc căn sâu 
Vận thời khánh kiệt "bất" đâu lọt vào 
Ghép đôi "bất tín" cùng nhau 
Hiện tại dang dở, kiếp sau nhập nhằng 
Lên lời tín, bất tín chăng? 
Nhân duyên nhiều kiếp cầm bằng làm ngơ 
Mượn lời giấy viết nên thơ 
Vẽ đường để thoát mịt mờ tương lai.

Khi từ bi đến


Từ bi òa đến trong tôi 
Nghìn câu chẳng đủ triệu lời càng không 
Đi rồi tâm tánh lặng trong 
Dung hàm vũ trụ mênh mông tình người.

Lời tạ tội


Sinh ra hưởng phước làm người 
Gieo duyên ánh mắt, nụ cười làm tin 
Không may lơ đãng vô tình 
Quên đi bản chất nên thành tội nhân 
Lên lời tạ tội phân trần 
Đất trời nghe được một lần thứ tha.

Bên cầu gió đêm



 Rã người lê bước bên cầu
 Gió đêm chào hỏi nghe câu mát lòng
 Xưa nay: Sắc tức thị Không
 Hữu duyên hội ngộ mênh mông đất trời
 An vui thốt được thành lời
 Trí nhân im lặng mỉm cười mình ta.