Nhạc Phật đản - THÀNH CA TỲ LA VỆ Nhạc và lời: Lưu Ka (file Melody) - Bản hòa âm mới
Ngày xưa, trăng tròn, của tháng tư về Loài người, chứng kiến, sự kiện đản sanh Tin loan nhanh, đến khắp nơi trong thành Tưng bừng, chào mừng, thái tử Sĩ - đạt - ta. Ngày xưa, vương thành, Ca Tỳ La Vệ Hoàng triều, chứng kiến hoàng hậu Ma Gia Sinh hài nhi, phước tướng như siêu phàm Sau này, thành Phật hoặc chuyển luân thánh vương.
Điệp khúc
Trần gian ơi, bao đêm dài u tối Không có Ngài, chỉ lối, lối mịt mờ Không có Ngài, nghiệp chướng cùng chung lối Không có Ngài, đời con mãi dại khờ.
Ngày nay, chúng con quỳ dưới chân Ngài Lạy mừng đấng giác ngộ đã đản sanh Ban an vui, cứu khổ cho muôn loài Lễ bày, kỷ niệm đại lễ Phật đản sanh
37 - Sương cười trên cành liễu Hôm nọ hắn đi Đà Lạt. Đi một mình. Hắn đi tìm...
Một quá khứ rơi rụng trên thành phố mộng mơ. Ngày cũng như đêm, ăn
xong là hắn lấy xe đi ba hồ: Tuyền Lâm, Than Thở, Xuân Hương... Hắn "ngồi đồng" hàng giờ ở cạnh hồ.
Tối đến hắn thả bộ dọc bờ hồ Xuân Hương. Hắn đi nhưng không để tâm
nhìn mọi vật. Hắn nghe sau lưng tiếng ai vọng tới: Sương cười trên cành
liễu kìa. Nghe không? Hắn chợt tỉnh, đứng lại đưa mắt nhìn. Cây liễu này đã bị thay thế. Nhưng đúng là chỗ này ngày xưa hắn nghe câu nói đó.
Câu nói như một câu thoại đầu mà hắn ôm ấp lâu năm. Hắn nhìn theo
người nói trong ánh đèn. Dáng người quen quen. Người hôm nay hay người
xưa. Hắn quay gót trở về phòng. Hôm sau hắn về lại quê hương. Miệng lẩm nhẩm câu “sương cười trên cành liễu”. Tuần sau hắn qua đời. 38 - Bút hiệu Lá số tử vi nói hắn có thể trở thành văn sỹ. Hắn ôm mộng, viết văn, làm thơ nhưng chẳng báo nào chịu đăng. Hắn tức, muốn làm cho ra ngô, ra khoai.
Tòa soạn trả lời. Giọng văn và ý tứ cay cú quá không thể đăng được.
Hắn không từ bỏ. Cứ viết. Cuối đời bản thảo xếp gần cả kho. Hôm nọ, có người tới thương lượng đòi mua bản thảo của hắn. Giá rất cao. Nhưng với điều kiện, được thay đổi bút hiệu của hắn. Hắn xin vài ngày suy nghĩ. Hắn không vui. Con cháu thấy vậy hỏi. Hắn nói muốn thay đổi bút hiệu. Con cháu tán đồng. Có người tới lấy bản thảo. Giao xong. Ngày hôm sau hắn qua đời. Những tác phẩm của hắn sau này bán rất chạy. Nhưng không phải tên của hắn.
35 - Bạn hắn Hắn kể hắn có mấy thằng bạn thời đại học. Không thân thiện lắm, vừa đủ uống cà phê. Hôm rồi hắn nằm viện. Không thằng nào vào thăm cả. Cũng không thằng nào gọi điện thoại.
Sau một tháng xuất viện, về nhà. Hắn lên Facebook thấy tin nhắn, chia
sẻ, động viên an ủi. Đọc xong, hắn ngồi cười. Từ đó đến nay hắn giã từ
Facebook, từ giã thế giới mạng. Hỏi hắn: - Sao không lên mạng? - Hắn cười hiền. Hỏi hắn: Bận rộn hả? - Hắn nói thất nghiệp. Hỏi hắn: Khỏe không? - Sắp chết. Hôm rồi ghé nhà, thấy ảnh của nó trên bàn thờ. Đốt ba cây nhang, lí nhí nói lời xin lỗi rồi ra về. 36 - Vô ngôn Hắn đã ngoài năm mươi tuổi. Có học. Có công việc đàng hoàng. Dạo này hắn thích đi chùa. Bắt đầu học Phật khoảng ba năm. Chủ yếu nghe băng. Lên mạng đọc bài. Thỉnh thoảng cũng đi chùa. Hắn có sư phụ hẳn hoi. Hôm rồi hắn ghé thăm một vị thiền sư. Hắn nói toàn Phật pháp. Hắn cứ nói theo ý hắn hiểu. Nghe hắn nói hoài, thiền sư thử coi hắn hiểu bao nhiêu về Phật pháp. Thiền sư nói: Đạo Phật là đạo vô ngôn mà nói chuyện gì? Hắn chết điếng người. Hắn nói thiền sư nói đùa. Làm gì có chuyện đó. Thiền sư biết hắn chưa đạt được thâm ý của Phật pháp. Thiền sư lãng tránh và đổi đề tài. Có lẽ lần sau hắn sẽ ngộ được. Nhưng hơi lâu... Đến gần cuối đời. Hắn gọi điện cám ơn thiền sư.