Một thoáng Diêm Phù

Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

VU LAN VỀ Nhạc và lời: Phương Nhã Ka



VU LAN VỀ
Nhạc và lời: Phương Nhã Ka
Hòa âm: Long.MU
Mixer: Lê Đức Thỏa

Hôm nay, mùa Vu Lan về 
Con cầu nguyện Đức Như Lai 
Xin Mục Kiền Liên chứng giám 
Con cúi đầu lễ bái tri ân.

Hôm nay, mùa Vu Lan về
Tâm thành biện lễ hương hoa
Cúng dường mười phương Tam Bảo
Xin ơn trên thấu rõ lòng con.

Vu Lan mùa Vu Lan đã về, mùa Vu Lan đã về 
Vu Lan, mùa báo hiếu song thân, 
 mùa tưởng nhớ cửu huyền cùng anh linh chí sỹ vị quốc vong thân. Vu Lan là mùa siêu độ cho thập loại chúng sinh,
thoát khỏi cõi u đồ, địa ngục khổ đau.

Hôm nay, mùa Vu Lan về
Chuông chùa từng tiếng ngân lên
Lời kinh hòa theo nhịp mõ
Lòng hân hoan đón Vu Lan về.


Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2014

CON ĐI CHÙA NGÀY VU LAN - Phương Nhã Ka

https://www.youtube.com/watch?v=432lV038sgg&feature=youtu.be


CON ĐI CHÙA NGÀY VU LAN
Nhạc và lời: Lưu Ka
Con đi đến chùa nhân ngày Vu Lan
Chuông trống rền vang, cờ bay rợp trời
Hương hoa thơm ngát, người người vui tươi
Hòa vang tiếng nhạc, hát ca Vu Lan về.

Hân hoan đón chào nhân mùa Vu Lan
Tay nắm cành hoa nhìn lên Phật đài
Mây hương đan kết, quyện thành bông hoa
Dâng lên cúng Phật, với tâm con an nhàn.

Dạ thưa ông bà, dạ thưa cha mẹ. 
Cho phép con đi đến chùa dự lễ
Gặp chư huynh đệ, đạo hữu thân yêu. 
Tay bắt mặt mừng, ấm áp tình người.

Con đi đến chùa nhân ngày Vu Lan
Con thấy thầy cô, hòang y nhẹ nhàng
Thân tâm an lạc giải thoát trang nghiêm
Chấp tay xá lạy, Nam Mô A Di Đà Phật.

Thứ Ba, 9 tháng 12, 2014

HOA HỒNG NGÀY VU LAN - Nhạc và lời: Phương Nhã Ka


NGẪU HỨNG ĐỀ THƠ QUA ẢNH















Gửi lại em



 Gi lại em nửa lời chưa nói hết
 Nửa nói rồi xin phép được chia đôi
 Phần dư ra mình gửi đến mây trời
 Nhờ gió cuốn bay vào trong vũ trụ
 ...
 Gi lại em lời thì thầm xưa cũ
 Nơi bắt đầu thủy tổ của hai ta
 Một mai kia duyên phận tại ngân hà
 Soi ánh sáng trên nẻo đường dương thế
 ...
 Gửi lại em đôi điều không thực tế
 Để chau mày nghĩ ngợi với hồ nghi
 Nhớ để quên đời người được mấy khi
 Gieo mình xuống nghe bên trời gió hát
 ...
 Gieo mình xuống rơi rụng mọi thị phi.

Mời trà



Tách trà vô tự vô ngôn
 Dung hàm vũ trụ công ơn người trồng
 Nước thanh tịnh, bếp lửa hồng
 Đôi tay bất nhiễm, tánh không mời trà.

Nghèo vì bão lũ



Mỗi năm bão ghé thăm
 Cứ đều đặn không sót
 Lấy đi những thứ tốt
 Để lại sự tan hoang
 
 Cảnh quê hương điêu tàn
 Xác xơ nghèo đói khát
 Nhiều gia đình tan nát
 Đã bần lại cùng thêm
 
 Cuộc đời sau một đêm
 Sót lại hai tay trắng
 Với cổ họng mặn đắng
 Và đôi mắt quầng thâm
 
 Nếu đất trời hảo tâm
 Đừng ghé thăm quê nữa
 Để cơm canh nguyên bữa
 Cho trọn nghĩa tri ân

 Miền Trung tôi không cần
 Những lũ bão khắc nghiệt
 Đến đi đều vắt kiệt
 Của cải và người thân

 
 Miền Trung đủ lòng nhân
 Chịu đựng và tha thứ
 Nhưng xin đừng cố cứ
 Gây đau khổ nhau hoài.

Đôi bạn



 Thời gian và vết thương
 Cả hai là đôi bạn
 An ủi làm rạn tan
 Những hệ lụy đời thường
 
 Thời gian và vết thương
 Chung đường nhưng khác lối
 Ngóng trông vào những tối
 Hai người ở hai phương
 
 Thời gian và vết thương
 Phối ngẫu duyên thiên định
 Xin người đừng toan tính
 Kẻo gãy cánh giữa đường
 
 Thời gian và vết thương
 Giống loài tuy khác nhau
 Có chung một nỗi đau
 Nhạt dần theo năm tháng
 ...
 Thời gian và vết thương
 Như tình trường trong sương.

Người bí ẩn



 Mơ hồ trong nhân cách
 Hoài nghi những tính tình
 Chỉ im lặng làm thinh
 Với nụ cười mũm mĩm
 
 Mơ hồ nơi sinh sống
 Giao tiếp lại ẩn danh
 Trả lời kiểu loanh quanh
 Thoắt hiện rồi thoắt mất
 
 Người bí ẩn biệt tích
 Chỉ còn lại bóng hình
 Khi đối diện với mình
 Ngộ ra... cười khúc khích.

Ngọn gió lạ?



 Cứ giao mùa em tới
 Khoảng cuối Thu đầu Đông
 Nghe miên man trong lòng
 Vui buồn cũng không rõ
 
 Bâng khuâng chân tới ngõ
 Chạnh lòng lại quay vô
 Im lìm như mặt hồ
 Thoáng qua rồi vụt tắt
 
 Ánh sầu vương trên mắt
 Như màu nắng hoàng hôn
 Chạm tới đáy tâm hồn
 Đưa người rời thực tại
 
 Phiêu bồng không tê tái
 Lãng đãng chẳng ngất ngây
 Gió chỉ đến vài ngày
 Ra đi không hò hẹn
 
 Ngọn gió lạ đâu đến
 Đều đặn đã thân quen
 Nhắm mắt vẫn chưa quên
 Gió về miền ký ức.

Cố lên



 Cố lên ông mặt trời
 Xua tan màn đêm tối
 Giúp con chẳng lạc lối
 Về lại được quê nhà
 
 Cố lên các bạn già
 Vượt qua cơn bệnh tật
 Đi cùng trời cuối đất
 Trở lại chốn quê xưa
 
 Cố lên những hạt mưa
 Rơi lăn mỗi gốc nhỏ
 Làm tốt tươi cây cỏ
 Cho mặt người xin tươi
 
 Cố lên những nụ cười
 Nhớ đừng có méo miệng
 Kẻo cuộc đời lên tiếng
 Nửa còn lại mưu toan.

Ve...



 Trưa hè ve tấu nhạc
 Lữ khách ở phương xa
 Nghe cõi lòng mang mác
 Bỗng dưng chợt nhớ nhà
 
 Cuối Hè ve lột xác 
 Ngủ vùi cả Thu Đông
 Chờ mùa Xuân ấm áp
 Hạ về lại chơi rong

 Tiếng ve trưa Hè muộn
 Da diết đến nao lòng
 Xé tan không gian vắng
 Ray rứt người cõi Không
 
 Ve đi Hè sắp hết
 Thu buồn vẫy gọi ta
 Đùa vui cùng thần chết
 Đông tàn Xuân nở hoa.

Sài Gòn chiều mưa



 Sài Gòn chiều mưa rơi
 Ùa về những nỗi nhớ
 Kỷ niệm của một thời
 Bên tách trà dang dỡ
 
 Sài Gòn chiều trong tôi
 Xé sâu miền ký ức
 Của một thời xa xôi
 Thành vết hằn đau nhức
 
 Sài Gòn chiều bâng khuâng
 Hai chân bước nhầm ngõ
 Dẫu đi lại nhiều lần
 Lâng lâng như đang ngỡ...
 
 Sài Gòn chiều mưa xưa
 Nụ hoa vừa chớm nở
 Khoe sắc hương đầu mùa
 Xa lâu rồi vẫn nhớ
 
 Sài Gòn ngày xa xưa
 Ru lòng người lữ thứ
 Ngập ngừng gia chiều mưa
 Trên thềm cao rêu phủ
 
 Sài gòn ngày hôm nay
 Vẫn như ngày xưa ấy
 Theo gió chiều hương bay
 Cùng mây trời tan chảy
 
 Sài Gòn của tôi yêu
 Đong đầy mùi ngọt đắng
 Chưa đủ... dẫu lắm điều
 Đứng ngắm nhìn thầm lặng.

Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014

Nắng rơi đầu Xuân



 Hạt nắng đầu Xuân rơi
 Lăn dài lên ngõ nhỏ
 Nâng bàn chân dạo phố
 Tỏa nụ cười trên môi
 ...
 Hoa nắng đầu Xuân rơi
 Ánh hồng vương lên má
 Trời xanh trong kẽ lá
 Nụ hồng nở trên môi
 ...
 Hương nắng đầu Xuân rơi
 Hồn người dâng phơi phới
 Tương lai đang bước tới
 Hạnh phúc sẽ rạng ngời

Xuân lòng



 Cành hoa run rẩy giữa trời Đông
 Tê tái gồng mình để đợi mong
 Lữ khách nặng tình đi ghé lại
 Đem về dâng tặng nụ Xuân lòng.

Tắm nắng Xuân



 Về quê thấy nắng Xuân vàng
 Tiết trời se mát lang thang vài ngày
 Làn da thỏa thích ngất ngây
 Ửng hồng khoe sắc đấng mày râu ghiền.

Du Xuân



 Mùa Xuân gõ cửa gọi mời
 Lãng du phiêu bạt cùng trời đất say
 Xong về tâm trạng đổi thay
 Buồn vui chen lẫn những ngày tháng sau
 Qua rồi nắm giữ được đâu
 Vương trong kỷ niệm ánh màu tương lai.

Tình Xuân



 Tình Xuân quyến rũ kẻ hèn
 Lời vàng tạm gác làm quen tiết trời
 Ra đi lòng dạ rối bời
 Tương chao đã thấm máu người từ lâu
 Sắc hương mê mẩn hồn sầu
 Cũng bằng nửa tiếng kinh cầu đêm khuya
 Ngọt ngào trầm bổng sẻ chia
 Nếp thiền môn vọng xa lìa tình Xuân.

Rượu Xuân



 Rượu Xuân phong kín đợi người
 Tri âm vắng lặng vui cười phương xa
 Ra vào nhìn thấy xót xa
 Lén vô mở nắp hương phà ngất ngây
 Một mình nhấm nháp riêng tây
 Mong ai ngửi được về đây sum vầy.

Giao thừa & Nỗi nhớ



 Xuân đến rồi đi vương ni nhớ
 Ly hương lạc giọng giữa vần thơ
 Mắt nhòe trừ tịch đêm khua vắng
 Gác trọ mình ta hồn thẩn thờ.

Tết buồn



 Tết này đơn lạnh giữa Sài thành
 Cô lẻ ra vào chỉ quẩn quanh
 Lạnh ngắt bốn tường thêm trống vắng
 Giao thời vui vẻ mình buồn tênh.

An lạc ngang qua



 Gác tay lên gối mộng
 Thấy trời mây thương nhau
 Buông tay qua niềm đau
 Thấy nụ cười hạnh phúc
 Thoáng ngẫm chỉ một lúc
 Còn lại tâm khô cằn
 Thả mình xuống để nằm
 Vật vờ không ngủ được

Lạc bước



 Đôi chân lạc bước chốn hồng trần
 Lê mãi lâu ngày mệt tấm thân
 Ngõ vắng nửa đời đơn lẻ bóng
 Đường về đất mẹ đang kề gần.

Người về đất



 Bạn về đất mẹ ta không đưa
 Thân bịnh người neo phải giữ chùa
 Rảnh rỗi hương hồn lai vãng tới
 Câu kinh vang vọng trả tình xưa.

Vĩnh biệt nhau



 Trần gian ngột ngạt tình cay đắng
 Nấn ná lâu ngày họa dễ mang
 Đi trước hay sau đường lối cũ
 Chia tay vĩnh biệt sẽ đàng hoàng.

Hương lúa chín



 Chiều nắng đi qua đồng lúa vàng
 Lung linh, óng ánh vỏ reo vang
 Hương thơm mùa chín vui theo gió
 Xa xứ lâu ngày nhớ xốn xang
.

Hương lúa trổ



 Sáng ra thăm ruộng no đòng đòng
 Tối đến âm thầm lúa trổ bông
 Mao trắng ngậm sương hương tỏa nhẹ
 Chủ nhân ngửi thấy mát trong lòng.