Một thoáng Diêm Phù

Thứ Tư, 12 tháng 11, 2014

Giọt sương bẽn lẽn



 Giọt sương đùa giỡn trên cành
 Nắng lên hỗ thẹn nên đành bỏ đi
 Thấy nhau chẳng nói được gì
 Nếu không lại nhớ, gặp thì chia xa
 Phải chăng lỗi cũng tại ta
 Vô duyên đối diện... ông bà dạy khuyên
 Thế thôi hãy bước lên thuyền
 Sang sông sẽ được một miền tương lai.

Ghiền... nhớ ai?



 Nhiều đêm nói chuyện với "ma"
 Vắng đi vài bữa lòng ta thấy buồn
 Lẽ nào muốn ở dưới luôn
 Mua nhà lập nghiệp bán buôn kiếm tiền?
 E rằng chưa đủ nhân duyên
 Thói quen giao tiếp nên ghiền nhớ "ma"
 Hay là "ma" nhớ người ta
 Quay về dương thế bắt ta phải ghiền?

Bóng ai



 Bóng ai đứng sát cạnh giường
 Nghe mình lạnh cứng khó đường thoát thân
 Lâu nay diện kiến nhiều lần
 May còn nhớ được câu thần chú xưa
 Nếu không sáng nắng chiều mưa
 Người trần được dịp nhạo đùa làm vui.

Ai cười?



 Sang canh nghe rõ tiếng cười
 Trong veo, nhỏ nhẹ khác người trần gian
 Đang còn đôi chút mơ màng
 Nghe sau gáy lạnh biết "nàng" về thăm.

Ai trêu?



 Trưa đang thiêm thiếp giấc nồng
 Thầy ơi... mở cửa ra không thấy người
 Vài ngày bỡn cợt trêu cười
 Thưa dần tại bởi mình lười, chẳng tin
 Tiếng kêu trong vắt im lìm
 Nhẹ tênh bay bổng thót tim ra ngoài
 Ngồi buồn nghĩ lại cười hoài
 Sống thì đồng loại, chết loài ma trêu.

Nhớ...



 Vết "nhơ sắc" cứa qua tim
 Tạo thành nỗi nhớ im lìm trong tâm
 Quá nhiều thỉnh thoảng hơi "hâm"
 Khi thì toe toét, lúc câm miệng cười
 Có ngày chẳng nói tiếng người
 Đưa tay ra dấu thay lời ngữ ngôn.

Đường và lối mòn



 Đường mòn bên cạnh lối mòn
 Song song không gặp cô đơn muôn đời
 Bộ hành lui tới chẳng cười
 Mỏi mòn chờ đợi mặt người căng da
 Mòn từ trong trứng mòn ra
 Thiện tâm không thấy xấu xa lại thừa
 Mới nhìn thì đố ai ưa
 Mỏi mòn ngắm nghía trời chừa chỗ thương
 Sống lâu mới biết đêm trường
 "Quen hơi rõ chậu" con đường song song
 Mỏi mòn đã tự bên trong
 Chết đi sống lại nghe lòng đắng cay.

Sợi nắng bình lặng



 Lặng yên sợi nắng mùa Đông
 Len qua giá buốt để hông mặt người
 Nâng niu tô điểm cho đời
 Phả làn hơi ấm nụ cười thêm xinh
 Cầu mong cuộc sống an bình
 Đến đi vừa đủ lưu tình với nhau
 Dư ra chuốc lấy nỗi đau
 Niềm vui vơi cạn còn đâu tình người.

Chữ "tình" người



 Chữ tình đa nghĩa nhập nhằng
 Mất đi... láo xược kêu bằng mày tao
 Tôn ty trật tự thấp cao
 Trẻ già lớn bé liệt vào hỗn xưng
 Người ngoài nước mắt rưng rưng
 Kẻ trong hả dạ vui mừng thấy thương
 Cổ kim ai trải đoạn trường
 Tình người há dễ xem thường có không.

Vui buồn...



 Ham vui chẳng chịu nghỉ ngơi
 Bây giờ ngồi ngáptrời ơi là buồn...
 Vui buồn ôm sát nhau luôn
 Buông vui không được bỏ buồn chẳng xong.