Một thoáng Diêm Phù

Thứ Tư, 5 tháng 11, 2014

Ru người


Hào hoa phố thị ru người 
Chân quê có lúc mỉm cười bâng quơ 
Đèn đêm sáng, mắt lại mờ 
Còn đâu ngắm hưởng tuổi thơ trăng tròn 
Ít nhiều cảm xúc vơi mòn 
Trăm năm một chút cỏn con lụi tàn.

Con đường dĩ vãng


Bước chân lên đó bùi ngùi 
Vui buồn chợt hiện tới lui chập chùng 
Riêng mình trên lối đi chung 
Hồn thiêng, linh cảm sánh cùng bên nhau 
Chưa âm dương đã thấy đau 
Con đường dĩ vãng nhuộm màu thời gian.

So le


Hai chân một ngắn một dài 
Không cân còn có đôi tay ngọc ngà 
Ra đi, cầm nắm biết là... 
Vô duyên, khập khiễng thì ta hơn người 
Có không nghiệp báo nhiều đời? 
Tài hoa phải chịu cảnh trời đất ghen? 
Lâu ngày quá đỗi thành quen 
Trơn tru hụt hẫng nhớ ghiền so le.

"Thầy chùa"


Bước chân ra ngỏ trời mưa 
Nhóc con nó chỉ "thầy chùa" mẹ ơi 
Tuổi thơ nói chẳng sai lời 
Nếu kêu tên khác thì thôi còn gì 
Hai từ ghép được mấy khi 
Chùa thầy thầy ở, thầy đi còn chùa

Nhớ mưa xưa


Mưa xưa thân thể trần truồng 
Rơi trên da thịt nỗi buồn trôi nhanh 
Từ ngày biết ngắm trời xanh 
Mây đen vần vũ lạnh tanh nụ cười 
Lớn lên thao thức cùng người 
Hạt bay bay nhẹ nhớ thời ấu thơ 
Già rồi tâm tính dại khờ 
Ngu ngơ hoài vọng đợi chờ mưa xưa.

Bụng & Đầu


Cái đầu tính toán thiệt hơn 
Bụng tròn múp míp cảm ơn cái đầu 
Lê dân, công, tướng, khanh hầu 
Cũng vì cái bụng nên đầu phải đau 
Bụng đầu hai đứa bằng nhau 
Dung nhan thùy mị nỗi đau chẳng còn.

Run rủi


Nhân duyên nhiều kiếp không tường 
Tạm xài "run rủi" yêu thương cùng người 
Run làm sao nói với ngươi 
Rủi mà lỡ miệng tiếng cười ngàn thu.

Những chữ T...


Cái tôi chữ tín với tình 
Cả ba hòa thuận nên mình dễ thương 
Chữ tiền lắt léo thương trường 
Bạn thêm tù tội là đường thủy chung 
Chữ "T"... tới bước cuối cùng 
Ngơ ngơ ngác ngác không khùng cũng điên.

Chữ Thời...


Mới sinh chân đạp tay quơ 
Miệng la chí chóe mắt ngơ ngác nhìn 
Lớn lên nấu sử sôi kinh 
Hai lần ba lượt vô danh bảng vàng 
Thiếu thời sự nghiệp dở dang 
Nhàn Thu nhặt nhạnh lá vàng cuối sân 
Gom luôn giây phút tần ngần 
Cuối Đông hoa nở một lần ngát hương.

Éo le


Thì thầm hơi gió thoáng qua 
Bóng người trần thế hay ma hiện hình 
Quay lưng nhìn lại chỉ mình 
Da hoa nở rộ chuyện tình éo le.

Nụ cười hiểm



 Nụ cười tố cáo xuất thân
 Thấy, nghe rùng rợn... ngại ngần gặp nhau
 Cuộc đời có nghĩa gì đâu
 Cứ toe toét miệng hiểm sâu làm gì!