Một thoáng Diêm Phù

Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013

NHẶT BÓNG SUY TƯ 25 & 26

25 - "Đồ quỷ"
 
Hắn và tôi cùng tu tập trong một chùa. Học chung lớp, chung trường. Ra trường đường ai nấy đi. Mười năm không gặp lại.
Hôm rồi nghe tin hắn “bỏ cuộc chơi” về nhà lấy vợ. Nay được hai cháu.
Tôi ghé nhà hắn, trước thăm, sau tìm hiểu nguyên nhân.
Hắn vẫn giữ được cái chắp tay xá chào, còn biết dạ thưa.
Mẹ hắn thì khóc lóc với tôi. Tôi an ủi vì biết rằng đây là giọt nước mắt chân thành của bà.
Bà nói “quỷ” dụ dỗ con bà.
Tôi cười nói: Chỉ có "quỷ" mới dụ dỗ được "quỷ".
- Thôi Bác! Duyên nghiệp hứa hẹn của hai đứa từ kiếp xa xưa còn. Cứ hoan hỷ chấp nhận tất cả.
Bà cụ dạ vâng.
Bây giờ hai vợ chồng giàu có. Ít đi chùa. Nói đúng là không đi. Bởi lúc này hai đứa thành “quỷ ông, quỷ bà” thật rồi, không dám tới chùa.
Ngẫm lại mẹ hắn nói đúng.
Mình nói cũng đúng.
Vì "quỷ" rất sợ đến chùa.
Hóa ra chúng là "quỷ" thật!


26 - Đệ tử

 
Hắn gặp trục trặc. Người khác mách bảo đi chùa quy y lấy hên. Hắn tin. Đến chùa hắn xin thiền sư quy y làm đệ tử. Thiền sư thấy không được nhưng không thể từ chối. Đó là nguyện vọng chính đáng và bình thường.
Thiền sư có luật bất thành văn. Muốn quy y thiền sư phải thuộc chú Đại bi, thuộc Bát nhã tâm kinh, thuộc chú Vãng Sanh, thuộc chú Tiêu Tai Cát Tường và chú Thất Phật Diệt Tội. Hắn muốn được quy y nên cố gắng học. Và rồi thiền sư cũng phải làm lễ quy y cho hắn. Lễ xong, có pháp danh, hắn biến mất từ đó.
Thiền sư biết hắn không có tâm đạo. Mặc dù khi quy y thiền sư giảng dạy và dặn dò rất kỹ.
Biết mà vẫn không tránh được. Đúng là “sư tầm đệ tử nan”. Cổ nhân than vãn không phải là không có lý.
Chỉ còn biết nói hai chữ: Thôi kệ!


Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka

NHẶT BÓNG SUY TƯ 23 & 24

23 - Nụ mai sớm
 
Hắn nở không gặp thời. Chẳng ai quan tâm. Thậm chí ngắt bỏ đi, để cây còn có sức nuôi nụ hoa xuân.
Cũng là hoa. Cũng là mai. Nhưng bị hất hủi giống như cỏ rác. Bởi cái tội nở sớm không làm đẹp cho con người.
Bao nhiêu hy vọng và hoài bão từ khi còn nằm dưới bộ rễ. Mệt nhoài, trăn trở, lo âu, phấn đấu để đơm hoa.
Rất tiếc vì... không gặp thời.
Phải rồi. Người xưa còn thở than “thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế, thế thời phải thế”. Hiểu thế thời là hiểu được pháp hữu vi, là pháp đối trị, không phải chân lý.
Hắn đã gần như ngộ ra. Lìa cành sớm trước khi chủ nhà vườn đưa tay ngắt.
Không ai đau. Không hận thù. Không nhân quả. Nụ hoa thành rác. Rác thành phân. Nuôi gốc mai. Chờ ở tương lai. Chữ “thời”.


24 - Gió buồn

 
Ở miền Nam có một ngọn gió. Vào khoảng tháng mười âm lịch là bắt đầu thổi. Ngọn gió rất buồn.
Khi gió thổi “tứ đại” trong hắn man mác, đôi lúc làm uất nghẹn... cảm xúc rất lạ, khó tả thành lời. Càng có tuổi, đi về vùng thôn quê cảm giác ấy càng rõ rệt.
Có một vài năm, gió đến trễ. Hắn nhớ gió. Bây giờ, hắn không bị ngọn gió chi phối khiến hắn buồn, mà hắn “tự buồn”.
Mới hay buồn cũng là một thói quen khó bỏ. Đôi khi nghiện với nó.
Có lẽ “nó” là mặt trái của niềm vui và hạnh phúc. Không có nó không nhận ra cái kia?
Hay buồn là vốn bẩm sinh của nhân loại? Thôi thì cứ mong nó đến. Không có lại nhớ.
Nhớ ngọn gió buồn.


Nhặt bóng suy tư - Phương Nha Ka