Một thoáng Diêm Phù

Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2013

Hơi ấm



 Trời vào Đông cõi lòng băng giá
 Tiếng hít hà vang vọng chẳng xa
 Nhắm mắt, chắp tay, thầm khấn nguyện 
 Hương thơm, hơi ấm cõi Di Đà.

Tơ lòng



 Sợi gì sao giống loại tơ lòng
 Rất mỏng mắt thường thấy trống không
 Yên tĩnh mới nghe tiếng sột soạt
 Vướng vào mới biết có hay không ?

Cơ trời



Cơ trời như thế một bàn cờ
Nhầm nước, nhầm quân sẽ phất phơ
Toan tính thiệt hơn thêm nhọc sức
Chi bằng tĩnh lặng với hư vô

Não phiền rụng rơi



Phiền não ghé thăm chẳng nghỉ ngơi
Tinh sương trưa tối lúc sao dời
Rủ rê trong mộng không tha thứ
Lẽo đẽo ba mươi mới chịu rơi

Chợt nhận ra...



Hoa vẫn nở
Mây vẫn bay.
Ngày đêm vẫn đổi thay đều đặn.
Con người ngày càng già dặn,
Chng chạc, trưởng thành...!
Vui cười rạng rỡ.
Đôi chút ăn năn. 
Chạnh lòng.
Trắc ẩn.
Chuyện nhân sinh,
Như bóng với hình ta vậy.
Chợt nhận ra.
Cười khà một tiếng. 
Bình minh trở giấc

Lặng lẽ



Lặng lẽ ra đi.
Lặng lẽ trở về.
Một mình nặng nhẹ với gánh nghiệp xưa cũhôm nay.
Không mặn lạt, chua cay, ngọt bùi, mềm cứng.
Ăn ngấu nghiến, không kể thế đứng, ngồi, nằm hay đi.
Có mấy khi ta hồn nhiên sống với...
Thôi cũng đành như vốn có bẩm sinh.
Để một mình nguyên vẹn, tinh khôi, như thuở ban đầu của nó.
Chẳng phải lo toan, tất bật, bận rộn, chật chội giữa nhân gian.
Lặng lẽ lang thang.
Lặng lẽ vui cười.
Ta tồn tại.