Một thoáng Diêm Phù

Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014

Bắt đầu...



 Bắt đầu lỗi nhịp trái tim
 Nói năng, đi, đứng, nằm im thẩn thờ
 Bắt đầu biết đến mộng mơ
 Đầu thì làm việc, mặt ngơ ngác tìm
 Bắt đầu biết số phận mình
 Không than, chẳng oán, ngồi nhìn thế gian
 Bắt đầu biết đến gian nan
 Trưởng thành thì đã thân tàn tới nơi
 Bắt đầu chỉ biết ngồi chơi
 Quan tài định sẵn là nơi hồi đầu
 Bắt đầu chỉ mới bắt đầu
 Tương lai mù mịt kiếp sau bắt đầu.

Nhân nghĩa



 Nhân non nghĩa cũng mỏi mòn
 Thủy triều thay đổi gió còn đồng tâm
 Một ngày mãi đến trăm năm
 Nước lên trăng lặn ánh rằm vẫn xinh.

Nụ cười phong linh



 Chiều nay gió thổi liên hồi
 Phong linh thích thú reo cười vang xa
 Thôi thì vui với người ta
 Cho lòng nhẹ bớt, cho da mặt mềm.

Đôi tay...



 Đôi tay chưa vướng bụi trần
 Trao nhau tinh khiết một lần sắt son
 Còn dư trao lại nước non
 Định đô lập quốc mong còn lưu danh
 Bận lòng chi chữ em anh
 Hồn thiêng sông núi sử xanh bảng vàng.

Nghịch lưu



 Sinh thời đi ngược dòng đời
 Hai tay ôm chặt những lời kinh thiêng
 Tâm buông bỏ hết nhân duyên
 Bão đâu chợt đến bóng thuyền biệt tăm
 Mắt nhìn về cõi xa xăm
 Trùng dương dậy sóng ầm ầm hò reo.

Cái tôi...?



 Từ ngày có "đất" trên trời
 Mỗi người một vẻ cái tôi quá chừng
 Dương gian nay lắm kẻ khùng
 Buông lơi, xao nhãng đùng đùng sân si
 Chuyện gì cũng phải tới thì
 Đến khi gặp mặt lầm lì thấy thương.

Trâm vàng



 Kim thoa một chiếc trâm cài
 Nên duyên thiếu nữ rạng ngời dung nhan
 Rằng người sắt đá cũng tan
 Lỡ tay rớt mất lòng miên man buồn.

Chia tay



 Chia tay dằn vặt cõi lòng
 Ra đi mang trọn chữ "không" bên mình
 Trần gian giữ giúp chữ tình
 Nếu sau trở lại cho xin một lần.

Nghẹn ngào...



 Bài thơ vứt bỏ giữa đời
 Gặp câu nhạc cũ nghẹn lời cùng nhau
 Cả hai thấm thía nỗi đau
 Qua miền ký ức ôm câu ngậm ngùi
 Nhục thân đã mất đi rồi
 Thơ rưng ngấn lệ nhạc trời tiếc thương.

Thủ túc



 Đôi chân giậm nát cuộc đời
 Hai tay gom sạch chữ thời gian trôi
 Hiến dâng thành quả không lời
 Vô tâm đón nhận đất trời bao la.

Bịnh tương tư



 Vào ra mặt chẳng vui cười
 Lo âu, thấp thỏm đứng ngồi không yên
 Hỏi gì cũng nói quàng xiên
 Đầu đang xa vợi, mắt nghiền ưu tư
 Bảo khuyên rồi vẫn khư khư
 Dương gian tâm bịnh tương tư khó lành.