Lắm lời hoa mỹ tình rơi Đọng trên chót lưỡi một thời ngây ngô Nặng câu triết lý mơ hồ Ngoái nhìn sót lại hoa khô bên thềm Gửi hồn trôi giữa trời đêm Nghe câu duyên nợ êm đềm lướt qua.
Trở mình trên gối nhân duyên Bao nhiêu mộng ảo não phiền ghé thăm Gối tay lên ánh trăng rằm Hồn lìa khỏi xác cung Hằng ngẩn ngơ Chạm vào ngữ nghĩa vần thơ Mộng tan gối chiếc thẩn thờ cô đơn.
Lỡ lầm trót đã trao nhau Mỗi người một nửa nỗi đau với đời Lỡ lầm một nửa nụ cười Ghép hai nửa lại khác người trần gian Lỡ lầm hai chữ gian nan Vận vào cốt cách phá tan chính mình.
Nương nhau làm đẹp hoàng hôn Gió ngưng diều bị đoạt hồn rơi nhanh Có khi lên thác xuống gành Phần đời còn lại cũng đành vậy thôi Cố tìm cho được "cái tôi" Gặp nhau trao kết những lời tri âm.
Đôi khi bất chợt nhận ra Nhưng thôi im lặng để ta yên lòng Đôi khi chợt thấy Sắc Không Định tâm quá yếu nào mong được gì Đôi khi mãi vẫn đôi khi Đôi khi hoài vọng một thời đôi khi.
Chung tình cũng đã nhiều năm Ngậm ngùi vĩnh biệt ai nằm bên trong Tiễn nhau ở tận cõi lòng Đưa người về chỗ chơi rong thuở nào Phút giây ngả nón ra chào Nói lời dang dỡ câu nào thành câu Bao nhiêu ngôn ngữ trong đầu Rụng rơi thành giọt thấm sâu dưới mồ Cuối cùng cất tiếng, ô hô! Thay lời chúc tạ, lộ đồ hanh thông.
Nhe răng nhằm để trêu người Lòng buồn thì đố ai cười được tươi Mặt da, ánh mắt tố ngươi Nghe thêm chút giọng chắc mười chẳng sai Có nhe thì cũng lai rai Lè hoài như thế đố ai dám nhìn.
Canh tư quán chiếu nội tâm Canh năm bày biện một mâm trà thiền Hai tay bưng lấy nhân duyên Hương thơm lan tỏa cao nguyên hiện hình Quạnh cô đôi chữ nghĩa tình Vui buồn vũ trụ có mình ở trong Nói rằng có có không không Tư duy im lặng mới mong ngộ thiền.