Gió lạnh thưa dần về chốn quê
Khắp nơi pháo nổ rộn ràng ghê
Chữ tình cao vút thương trăm nẻo
Nghĩa hiếu thâm sâu khóc vạn bề
Lý đạo đậm đà không kẻ ngộ
Tình đời bạc bẽo lắm người mê
Cửa thiền rộng mở sao dừng bước
Ngưỡng mặt trời xanh thoát kiếp mê