Một thoáng Diêm Phù

Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

NHẶT BÓNG SUY TƯ 19 & 20

19 - Di truyền
 
Cha hắn một thời làm võ tướng. Hô phong hoán vũ, đảo hải di sơn. Do âm trạch không tốt, “thất học”, cộng thêm cái tính khí chơi ngông và thất thường nên bại trận.
Thui thủi sống kiếp làm thuê, nhưng không bỏ được thói hư tật xấu. Lừa thầy phản bạn... Gia đình nát tan.
Hắn là con gái nhưng có gien di truyền giống cha hắn, nên cũng “điên”.
Cái miệng hắn có duyên. Do phát biểu lắm lời nên trở thành vô duyên. Gây ra chuyện tréo ngoe. Giống như lấy chồng Việt mà đẻ con Tây vậy.
Hôm rồi hắn bịnh. Bịnh ma. Ma sơ sinh hành hạ hắn. Hắn đi nhà thờ cầu nguyện, đi chùa cầu siêu... Hắn đi nhiều tôn giáo khác nhau. Vì ma bắt hắn đi.
Đến khi sức khỏe hắn không còn thì làm gì còn nhan sắc. Hắn thành con ma sống. Ai nhìn hắn cũng sợ, tránh xa.
Nhà nhà đều thế. Người người cũng vậy.
Mấy đứa nhỏ kêu hắn là “chị ma nữ”.
Sau khi chết chắc thành... quỷ?

20 - Khói lam chiều

 
Cốc... cốc... cốc... boong... bùm... bùm... bùm...
Âm thanh vang lên. Hắn biết chùa công phu chiều.
Thả bộ qua chùa để tận hưởng không gian yên tĩnh và âm thanh quen thuộc.
Hắn cúi mặt xuống. Chéo hai tay sau lưng. Đi qua, đi lại trong sân chùa.
Hắn đi hết thời kinh chiều. Ra về. Đưa mắt nhìn lư hương lớn giữa sân. Khói bay lên quyện trong gió nhẹ dưới ánh nắng hoàng hôn.
Hắn thấy gì đó... Hắn cười mỉm. Mặt mày hồng hào, tươi tỉnh, an lạc.
Về nhà. Hắn vui vẻ, chơi với con. Phụ giúp vợ chuyện lặt vặt. Thúc hối ăn cơm sớm. Tranh thủ thời gian chở vợ con đi thăm nội ngoại hai bên.
Tối về. Vợ ngạc nhiên hỏi. Hắn nhìn yêu vợ. Dẫn vợ ra ban công ngắm sao khuya.
- Em ước gì? Nói đi!
Ánh sao băng xẹt ngang qua. Vợ nhìn chồng. Chồng nhìn vợ. Cả hai nhìn ánh sáng sao băng đến khi sao tắt lịm giữa bầu trời.


 Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka