Một thoáng Diêm Phù

Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013

NHẶT BÓNG SUY TƯ 41 & 42

41 - Chuông đoạn hồn
 
Trước chùa của một thiền sư nọ, có một vài nhà làm nghề đồ tể.
Cứ chuông khuya ngân lên là có tiếng kêu la thất thanh của các chú lợn bị thọc tiết.
Tội nghiệp. Xót xa. Nhưng không thể khác.
Có nhiều hôm, thiền sư mệt, dậy trễ. Các chú lợn có thêm một giờ tuổi thọ. Có hôm, thiền sư ngủ quên, chú lợn sống thêm một ngày. Cái giá của ngủ quên là các câu chửi xéo của nhà đồ tể.
Bây giờ đã có đồng hồ báo thức. Cụ chuông không còn bị hàm oan là “chuông đoạn hồn” nữa.Chuông vẫn ngân vang, đều đặn năm này qua năm khác. Nhưng tiếng gào thét của các chú lợn không còn.
Vì họ đã đổi nghề. Có người bán nhà ra đi.
Yên bình.
Tiếng chuông khuya từng nhịp ngân vang.


42 - Đi xem con “Gấy lấy Nhôông”

 
Tôi ghé thăm xứ Nghệ vào đầu Đông năm đó. Đang đưa mắt nhìn cảnh thiên nhiên. Chợt nghe mấy đứa nhỏ í a í ới reo lên.
Đi xem con “gấy lấy nhôông”.
Tôi hỏi thằng bạn đi bên cạnh.
- Chuyện gì vậy?
Hắn trả lời:
- Hiểu chết liền.
Tôi căn cứ nghĩa chữ “lấy” để suy diễn nghĩa của câu.
Tôi biết dân Quảng Bình, Quảng Trị, Huế. Con gái trong phương ngữ gọi là “con cấy”. Chồng nói là “dôông” hoặc “giôông”.
Còn đây là “gấy” và “nhôông”. Có lẽ suy diễn của tôi đúng.
Hôm rồi, gặp cô giáo dạy toán xứ Nghệ. Tôi hỏi thử “Dà ả có con cấy lấy dôông chưa?”
Cô giáo cười.
- Xứ Nghệ mêềng nói con “gấy lấy nhôông” ạ.
Ôi! Văn hoá vùng miền thú vị thật!
Phương ngữ lên sân khấu làm vơi đi những phiền muộn trong cuộc sống.
Tôi yêu phương ngữ.


Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka

NHẶT BÓNG SUY TƯ 39 & 40

39 - Lười học
 
Hắn là bạn học cấp 1 và cấp 2 của một vị thiền sư. Lâu lắm không gặp.
Hôm rồi hắn về nhà bố mẹ thiền sư xin số điện thoại. Hắn gọi cho thiền sư, gởi con của hắn đi tu.
Thiền sư hỏi: Thằng nhỏ bao nhiêu tuổi? Học lớp mấy?
- Nó 14 tuổi và học lớp 8.
- Thằng nhỏ thích đi tu à?
Hắn nói thằng nhỏ không muốn học và học không nổi, đòi đi tu.
Thiền sư từ chối và định im lặng để giữ tình bạn ấu thời.
Hắn nói mãi. Thiền sư đành phải nói thật.
- Đi tu cũng phải học. Ngày nay bắt buộc phải tốt nghiệp lớp 12. Ở nhà học không nổi thì vào chùa không học được. Trong chùa nhiều việc phải học. Nặng lắm!
Hình như hắn chưa hiểu hết. Tưởng là đi tu sẽ giải quyết hết mọi vấn đề.
Thiền sư khuyến khích thằng nhỏ cố gắng học hết lớp 12 sẽ nhận làm đệ tử. Hắn mừng. Thằng nhỏ mừng.
Con hắn tốt nghiệp. Đậu đại học. Tình yêu thời sinh viên chớm nở.
Bây giờ, hắn đã có cháu nội.
Chúng tăng là bậc xuất trần thượng sỹ.
Khổ và gian nan.
Lười học làm sao kham nổi.


40 - Cành đào xấu số

 
Gần đến Tết, hắn vui mừng. Hy vọng lên bàn thờ ngồi, hoặc ngồi ở phòng khách nở những nụ hoa màu hồng làm đẹp cho đời.
Hắn rời vườn di cư vào phương Nam. Sống vật vờ trên các vỉa hè nắng nóng, khói bụi của Sài Gòn.
Khách tới ngắm. Khen. Ngã giá. Lật qua lật lại. Không mua.
Ngày này qua ngày khác, ngột ngạt trong bao đất. Chật chội bởi những sợi dây bó chặt. Hắn buồn nhưng chưa hết hy vọng.
Ngày 30 Tết.
Sáng. Trưa. Chiều. Tối.
Khách đến. Rồi đi. Không ai rước. Hắn vẫn kiên định. Chờ đợi giờ phút cuối.
Cuối cùng nghe tiếng xe đến. Họ kéo hắn lên xe rác. Hắn xót xa, đau đớn cho thân phận.
Rời nhà vườn, hắn đâu ngờ số phận mình bạc bẽo đến thế.
Nằm trong bãi rác, cảm nhận giao thừa đã đến, hắn cố nở những nụ hoa. Sáng mồng một Tết, trên đống rác, những nụ hoa đào nở.
Những người bạn côn trùng ghé thăm và chúc Tết.


Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka