Một thoáng Diêm Phù
Thứ Sáu, 14 tháng 11, 2014
Tâm sự của con đường
Con đường sỏi đá một thời
Nằm im nín thở đợi người năm xưa
Bàn chân mất chất quê mùa
Cả hai rướm máu lại thừa hờn ghen.
Tìm chốn đi về
Tìm nơi an nghỉ cuối cùng
Mây trời là bạn côn trùng ân nhân
Bò quanh rồi lại tới gần
Thương nhau cắn mạnh người thân còn gì.
Chột dạ
Quay đi chột dạ ngoái nhìn
Nụ cười ánh mắt khiến tim liên hồi
Nhận ra thì đã muộn rồi
Sân ga đổ bóng mồ côi đường trần
Giao thừa cứ mãi phân vân
Xứ xa ngóng đợi người thân Xuân về.
Người về
Người về soi bóng ao nhà
Vui đùa gió nhẹ với tà áo bay
Nơi xa nghe khóe mắt cay
Cô đơn rét buốt mới hay giã từ
Lục tìm ở giữa chồng thư
Thoảng hương mùi mực bay từ xa xưa
Đọc xong trời chuyển mây mưa
Tối sầm trước mặt lòng thừa bão giông
Chuông ngân vọng giữa thinh không
Giã từ hai ngã hoài mong người về.
Lên xuống
Nhìn lên mình chẳng bằng trời
Nhìn xuống còn được nụ cười với ta
Nhìn ngang qua những nóc nhà
Khói chiều ký ức tuổi già hồi xuân
Thăng trầm nếm trải nhiều lần
Bên hơi thở cạn tần ngần xuống lên.
Chiếc cầu treo miền cao nguyên
Cầu treo nối nhịp đôi bờ
Điểm tô sơn thủy ngẩn ngơ người nhìn
Bước lên mang cả tự tin
Đong đưa, lắc nhẹ chút tình chênh vênh
Dưới kia suối đá gập ghềnh
Đợi chờ duyên đến cho mình gặp nhau
Chắc rằng sẽ có nỗi đau
Nếu còn e thẹn kiếp sau qua cầu.
Đong tình nghĩa
Ngồi đong tình nghĩa trao người
Vun lên phẳng xuống cứ rơi ra ngoài
Mẹ già nhìn thấy cười hoài
Đã cho cho hết kèo nài thiệt hơn
Trường đời nuôi dạy lớn khôn
Thấm câu khuyên bảo không còn ngồi đong.
Chiếc gối nhân duyên
Trở mình trên gối nhân duyên
Nhận ra những học thuyết tiền định rơi
Dỡ dang quen thói tại trời
Nào hay nhân quả đúng thời đơm hoa
May còn biết nói : thế à
Nếu không đã hả miệng ra la làng.
Thời gian chung tình
Thời gian chung thủy suốt đời
Hai mươi bốn tiếng từ thời nằm nôi
Ngày nay gần đất xa trời
Vẫn còn nguyên vẹn không lời kém thua
Đôi khi có chút trách đùa
Tham công tiếc việc trái mùa ẩm ương
Thật lòng lên tiếng yêu thương
Trăm năm trọn vẹn bạn đường trung trinh.
Nghèo
Gập ghềnh quan lộ một đời
Về già nhìn lại chữ thời bé teo
Cháu con biết tại sao nghèo
Lặng im nghỉ học chẳng theo nghiệp nhà
Thương trường lăn lộn xông pha
Vui cười méo mặt lại sa cơ hèn
May còn giản dị thói quen
Qua ngày đạm bạc mới nên con người
Hiểu chưa tường tận lên lời
Hiểu mà không hiểu mỉm cười an vui.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)