Nghèo
Gập ghềnh quan lộ một đời
Về già nhìn lại chữ thời bé teo
Cháu con biết tại sao nghèo
Lặng im nghỉ học chẳng theo nghiệp nhà
Thương trường lăn lộn xông pha
Vui cười méo mặt lại sa cơ hèn
May còn giản dị thói quen
Qua ngày đạm bạc mới nên con người
Hiểu chưa tường tận lên lời
Hiểu mà không hiểu mỉm cười an vui.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.