Một thoáng Diêm Phù

Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2013

NHẶT BÓNG SUY TƯ 13 &14

13 - Chuột nắng
 
Ngồi nhìn ra sân, tôi thấy con mèo vờn đùa cái gì đó. Dễ thương và vui mắt.
Tôi đánh tiếng meo meo. Hắn chẳng nhìn.
Tôi nhái chuột kêu chít chít. Hắn nhìn cho có lệ rồi tiếp tục đùa vui.
Thấy lạ. Tôi rón rén tới gần ghé mắt nhìn xem.
Mặt trời chiếu qua kẽ lá. Khoảng trống của các chiếc lá, với gió đu đưa, giống hình con chuột đang nhúc nhích.
Hắn say sưa, miên man với chuột nắng.
Hắn ở chùa lâu. Hắn đã tu? Quên phân biệt chuột thật hay giả? Hay hắn không bỏ được nghiệp sát vốn có của họ Mèo?
Con chuột nắng giúp nó thao diễn “nghiệp vụ”, chạy mất khi đám mây đi ngang qua. Hắn nhìn tôi và đi theo vào chùa.


14 - Khẩu nghiệp

 
Hai vợ chồng hắn viếng chùa. Hắn buột miệng hỏi tôi:
- Tết nay Thầy đi đâu chơi không?
Tôi nhìn và nghi ngờ. Hắn hỏi theo thói quen hay đang chửi khéo mình? Tôi tìm câu trả lời hợp lý và ngắn gọn:
- Thầy đang bán chùa. Chờ họ đem tiền đến đặt cọc.
Hắn hỏi lại vẻ ngạc nhiên.
- Sao thầy bán? Bán cho ai? Giá bao nhiêu? Làm sao bán được?
Tôi cười cười. Hắn nhận ra hắn bị lừa.
Tôi nhìn hắn cười to. Hắn nhìn tôi cười to.
Vợ hắn mỉm cười nói chen vào:
- Thầy mà đi chơi tết, ai mở cửa cho mọi người đến chùa lễ Phật đầu năm? Ông thật là...
- À ha! Mình quen miệng. Đúng là khẩu nghiệp!


 Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka 

Nhạc Phật đản - LINH KHÍ LÂM TỲ NI

LINH KHÍ LÂM TỲ NI
Nhạc và lời: Lưu Ka


Xưa con về, dừng chân chốn Lâm Tỳ Ni
Hoài niệm vang, Đức Phật Thích Ca giáng trần
Hào khí thiêng, lâu năm vẫn còn đâu đó
Ánh triều dương, chiếu soi đất tâm linh này.

Xưa con về, tìm thăm dấu chân người đi
Nền gạch kia, rong rêu tháng năm phủ dày
Màu ánh lên, lung linh trầm mặc cổ kính.
Khiến lòng ta, ngất ngây chốn linh thiêng này.

Điệp khúc

Lâm Tỳ Ni ơi...
Mảnh đất linh thiêng, đón Bậc Đại Sỹ,
nâng đôi gót ngọc, bảy bước ra hoa.
Chín rồng hội ngộ, phun nước thay mưa,
cõi trời tấu nhạc, nhân loại vui ca.


Nay con về, cờ hoa khắp Lâm Tỳ Ni
Màu rạng tươi, thấm sâu trong mỗi tiếng cười
Linh khí xưa, nhẹ nhàng ngập tràn tâm trí
Con an vui, kính mừng Đức Phật đản sanh

Con an vui, kính mừng Đức Phật đản sanh
Con an vui, kính mừng Đức Phật đản sanh





 

NHẶT BÓNG SUY TƯ 11 & 12

11 - Giúp con với
 
Lúc tôi mới về đây xây chùa, hắn gọi: Ê! Thầy chùa!
Tôi nghĩ, mình ở chùa, nó kêu “thầy chùa”. Đúng quá!
Nên mỉm miệng cười.
Sau mười hai năm, nó trở thành chàng trai hai mươi bốn tuổi.
Sáng nay nó tới chùa.
- Mô Phật. Thầy giúp con với!
Tôi hỏi: Chuyện gì?
- Con quen...
Hắn đang yêu và gặp trắc trở, trục trặc... nhiều thứ.
Bây giờ “thầy chùa” tư vấn tình yêu cho giới trẻ.
Xong.
Cảm ơn ríu rít. Chắp tay xá chào ra về.
Tôi thầm cám ơn 807 quyển Kiến thức ngày nay. Nhìn Phật Thích Ca thấy ngài cười. Soi gương, tôi thấy tôi cười !!!
Hạnh phúc.


12 - Thầy trò hắn

 
Hắn giống thầy hắn. Không biết thầy hắn giống hắn không? Lâu ngày không gặp lại, cũng không nghe tin tức gì.
Thầy trò hắn có nhiều nét tương đồng. Cùng quê. Cùng đại học. Cao ráo. Đẹp trai. Chịu khó học. Có đọc sách. Có nghiên cứu. Chịu khó tư duy. Có trải nghiệm. Có vốn sống. Giỏi ngôn ngữ và văn hóa nhiều vùng miền...
Rời Sài Gòn, thầy hắn về đảm nhiệm công tác giáo dục ở miền Trung. Hắn chọn cao nguyên làm nơi dung thân, lập nghiệp.
Hắn buôn bán. Giàu có. Lâu ngày nhiễm thói “con buôn”. Hắn thuộc câu “phi gian thương bất phú”.
Vỡ lẽ. Hắn vay tiền, giựt nợ. Mua nhà, sắm sửa đủ tiện nghi. Xây nhà thờ, mồ mả. Còn đi cúng chùa để... không biết!
Hôm rồi ghé trại tù thăm hắn. Vẫn nói năng nhẹ nhàng khôn khéo. Dạ thưa lễ phép. Nhưng ánh mắt không còn như xưa. Một ánh mắt đầy toan tính.
Có lẽ thầy hắn chưa biết, hay thầy hắn giả vờ không biết để kết thúc mối nhân duyên thầy trò với hắn?


 Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka