Một thoáng Diêm Phù

Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2013

NHẶT BÓNG SUY TƯ 13 &14

13 - Chuột nắng
 
Ngồi nhìn ra sân, tôi thấy con mèo vờn đùa cái gì đó. Dễ thương và vui mắt.
Tôi đánh tiếng meo meo. Hắn chẳng nhìn.
Tôi nhái chuột kêu chít chít. Hắn nhìn cho có lệ rồi tiếp tục đùa vui.
Thấy lạ. Tôi rón rén tới gần ghé mắt nhìn xem.
Mặt trời chiếu qua kẽ lá. Khoảng trống của các chiếc lá, với gió đu đưa, giống hình con chuột đang nhúc nhích.
Hắn say sưa, miên man với chuột nắng.
Hắn ở chùa lâu. Hắn đã tu? Quên phân biệt chuột thật hay giả? Hay hắn không bỏ được nghiệp sát vốn có của họ Mèo?
Con chuột nắng giúp nó thao diễn “nghiệp vụ”, chạy mất khi đám mây đi ngang qua. Hắn nhìn tôi và đi theo vào chùa.


14 - Khẩu nghiệp

 
Hai vợ chồng hắn viếng chùa. Hắn buột miệng hỏi tôi:
- Tết nay Thầy đi đâu chơi không?
Tôi nhìn và nghi ngờ. Hắn hỏi theo thói quen hay đang chửi khéo mình? Tôi tìm câu trả lời hợp lý và ngắn gọn:
- Thầy đang bán chùa. Chờ họ đem tiền đến đặt cọc.
Hắn hỏi lại vẻ ngạc nhiên.
- Sao thầy bán? Bán cho ai? Giá bao nhiêu? Làm sao bán được?
Tôi cười cười. Hắn nhận ra hắn bị lừa.
Tôi nhìn hắn cười to. Hắn nhìn tôi cười to.
Vợ hắn mỉm cười nói chen vào:
- Thầy mà đi chơi tết, ai mở cửa cho mọi người đến chùa lễ Phật đầu năm? Ông thật là...
- À ha! Mình quen miệng. Đúng là khẩu nghiệp!


 Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.