Một thoáng Diêm Phù
Thứ Ba, 9 tháng 12, 2014
Gửi lại em
Gửi lại em nửa lời chưa nói hết
Nửa nói rồi xin phép được chia đôi
Phần dư ra mình gửi đến mây trời
Nhờ gió cuốn bay vào trong vũ trụ
...
Gửi lại em lời thì thầm xưa cũ
Nơi bắt đầu thủy tổ của hai ta
Một mai kia duyên phận tại ngân hà
Soi ánh sáng trên nẻo đường dương thế
...
Gửi lại em đôi điều không thực tế
Để chau mày nghĩ ngợi với hồ nghi
Nhớ để quên đời người được mấy khi
Gieo mình xuống nghe bên trời gió hát
...
Gieo mình xuống rơi rụng mọi thị phi.
Mời trà
Tách trà vô tự vô ngôn
Dung hàm vũ trụ công ơn người trồng
Nước thanh tịnh, bếp lửa hồng
Đôi tay bất nhiễm, tánh không mời trà.
Nghèo vì bão lũ
Mỗi năm bão ghé thăm
Cứ đều đặn không sót
Lấy đi những thứ tốt
Để lại sự tan hoang
Cảnh quê hương điêu tàn
Xác xơ nghèo đói khát
Nhiều gia đình tan nát
Đã bần lại cùng thêm
Cuộc đời sau một đêm
Sót lại hai tay trắng
Với cổ họng mặn đắng
Và đôi mắt quầng thâm
Nếu đất trời hảo tâm
Đừng ghé thăm quê nữa
Để cơm canh nguyên bữa
Cho trọn nghĩa tri ân
Miền Trung tôi không cần
Những lũ bão khắc nghiệt
Đến đi đều vắt kiệt
Của cải và người thân
Miền Trung đủ lòng nhân
Chịu đựng và tha thứ
Nhưng xin đừng cố cứ
Gây đau khổ nhau hoài.
Đôi bạn
Thời gian và vết thương
Cả hai là đôi bạn
An ủi làm rạn tan
Những hệ lụy đời thường
Thời gian và vết thương
Chung đường nhưng khác lối
Ngóng trông vào những tối
Hai người ở hai phương
Thời gian và vết thương
Phối ngẫu duyên thiên định
Xin người đừng toan tính
Kẻo gãy cánh giữa đường
Thời gian và vết thương
Giống loài tuy khác nhau
Có chung một nỗi đau
Nhạt dần theo năm tháng
...
Thời gian và vết thương
Như tình trường trong sương.
Người bí ẩn
Mơ hồ trong nhân cách
Hoài nghi những tính tình
Chỉ im lặng làm thinh
Với nụ cười mũm mĩm
Mơ hồ nơi sinh sống
Giao tiếp lại ẩn danh
Trả lời kiểu loanh quanh
Thoắt hiện rồi thoắt mất
Người bí ẩn biệt tích
Chỉ còn lại bóng hình
Khi đối diện với mình
Ngộ ra... cười khúc khích.
Ngọn gió lạ?
Cứ giao mùa em tới
Khoảng cuối Thu đầu Đông
Nghe miên man trong lòng
Vui buồn cũng không rõ
Bâng khuâng chân tới ngõ
Chạnh lòng lại quay vô
Im lìm như mặt hồ
Thoáng qua rồi vụt tắt
Ánh sầu vương trên mắt
Như màu nắng hoàng hôn
Chạm tới đáy tâm hồn
Đưa người rời thực tại
Phiêu bồng không tê tái
Lãng đãng chẳng ngất ngây
Gió chỉ đến vài ngày
Ra đi không hò hẹn
Ngọn gió lạ đâu đến
Đều đặn đã thân quen
Nhắm mắt vẫn chưa quên
Gió về miền ký ức.
Cố lên
Cố lên ông mặt trời
Xua tan màn đêm tối
Giúp con chẳng lạc lối
Về lại được quê nhà
Cố lên các bạn già
Vượt qua cơn bệnh tật
Đi cùng trời cuối đất
Trở lại chốn quê xưa
Cố lên những hạt mưa
Rơi lăn mỗi gốc nhỏ
Làm tốt tươi cây cỏ
Cho mặt người xin tươi
Cố lên những nụ cười
Nhớ đừng có méo miệng
Kẻo cuộc đời lên tiếng
Nửa còn lại mưu toan.
Ve...
Trưa hè ve tấu nhạc
Lữ khách ở phương xa
Nghe cõi lòng mang mác
Bỗng dưng chợt nhớ nhà
Cuối Hè ve lột xác
Ngủ vùi cả Thu Đông
Chờ mùa Xuân ấm áp
Hạ về lại chơi rong
Tiếng ve trưa Hè muộn
Da diết đến nao lòng
Xé tan không gian vắng
Ray rứt người cõi Không
Ve đi Hè sắp hết
Thu buồn vẫy gọi ta
Đùa vui cùng thần chết
Đông tàn Xuân nở hoa.
Sài Gòn chiều mưa
Sài Gòn chiều mưa rơi
Ùa về những nỗi nhớ
Kỷ niệm của một thời
Bên tách trà dang dỡ
Sài Gòn chiều trong tôi
Xé sâu miền ký ức
Của một thời xa xôi
Thành vết hằn đau nhức
Sài Gòn chiều bâng khuâng
Hai chân bước nhầm ngõ
Dẫu đi lại nhiều lần
Lâng lâng như đang ngỡ...
Sài Gòn chiều mưa xưa
Nụ hoa vừa chớm nở
Khoe sắc hương đầu mùa
Xa lâu rồi vẫn nhớ
Sài Gòn ngày xa xưa
Ru lòng người lữ thứ
Ngập ngừng giữa chiều mưa
Trên thềm cao rêu phủ
Sài gòn ngày hôm nay
Vẫn như ngày xưa ấy
Theo gió chiều hương bay
Cùng mây trời tan chảy
Sài Gòn của tôi yêu
Đong đầy mùi ngọt đắng
Chưa đủ... dẫu lắm điều
Đứng ngắm nhìn thầm lặng.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)