Cứ giao mùa em tới
Khoảng cuối Thu đầu Đông
Nghe miên man trong lòng
Vui buồn cũng không rõ
Bâng khuâng chân tới ngõ
Chạnh lòng lại quay vô
Im lìm như mặt hồ
Thoáng qua rồi vụt tắt
Ánh sầu vương trên mắt
Như màu nắng hoàng hôn
Chạm tới đáy tâm hồn
Đưa người rời thực tại
Phiêu bồng không tê tái
Lãng đãng chẳng ngất ngây
Gió chỉ đến vài ngày
Ra đi không hò hẹn
Ngọn gió lạ đâu đến
Đều đặn đã thân quen
Nhắm mắt vẫn chưa quên
Gió về miền ký ức.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.