Mỗi năm bão ghé thăm
Cứ đều đặn không sót
Lấy đi những thứ tốt
Để lại sự tan hoang
Cảnh quê hương điêu tàn
Xác xơ nghèo đói khát
Nhiều gia đình tan nát
Đã bần lại cùng thêm
Cuộc đời sau một đêm
Sót lại hai tay trắng
Với cổ họng mặn đắng
Và đôi mắt quầng thâm
Nếu đất trời hảo tâm
Đừng ghé thăm quê nữa
Để cơm canh nguyên bữa
Cho trọn nghĩa tri ân
Miền Trung tôi không cần
Những lũ bão khắc nghiệt
Đến đi đều vắt kiệt
Của cải và người thân
Miền Trung đủ lòng nhân
Chịu đựng và tha thứ
Nhưng xin đừng cố cứ
Gây đau khổ nhau hoài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.