Trưa đang thiêm thiếp giấc nồng
Thầy ơi... mở cửa ra không thấy người
Vài ngày bỡn cợt trêu cười
Thưa dần tại bởi mình lười, chẳng tin
Tiếng kêu trong vắt im lìm
Nhẹ tênh bay bổng thót tim ra ngoài
Ngồi buồn nghĩ lại cười hoài
Sống thì đồng loại, chết loài ma trêu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.