Tay buông chút vị mơ hồ
Nhặt lên gặp được câu thơ run người
Xa nghe vọng đến tiếng cười
Chân lông dựng ngược mồ hôi cùng mình
Nhìn hoài chẳng thấy bóng hình
Lạnh sau gáy cổ thình lình ngất đi
Trong mơ ai nói câu gì
Tuổi xuân đã cạn vận thời loanh quanh
Có bước thì phải cho nhanh
Dương gian âm phủ lằn ranh rõ ràng
Hồn đang lưỡng lự mơ màng
Ầu ơ tiếng mẹ như đang gọi về.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.