Một thoáng Diêm Phù

Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

NHẶT BÓNG SUY TƯ 53 & 54

53 - Ăn chay ngày Tết
 
Hắn bảo người nhà: Hôm nay mồng một. Cả nhà ăn chay nhé!
Cả nhà im lặng. Vì ngạc nhiên.
Không ai hỏi gì.
Mâm cơm chay trưa ngày mồng một đầm ấm hạnh phúc. Không khí xuân tràn khắp trong nhà.
Ăn xong, uống nước. Hắn có cảm giác không no. Hắn kêu chiều nay không ăn chay nhé.
Do nói nhanh người nhà nghe không rõ chữ “không”.
Bữa cơm chiều bưng lên, cơm chay, hắn ngửi nghe toàn mùi thực vật. Đứng dậy lẳng lặng lấy xe đi khỏi nhà.
Chạy qua nhà thằng bạn... Chúc Tết.
Xong.
Hỏi có gì ăn không.
- Có.
Một tô “bún bò” bưng lên. Hắn ăn ngấu nghiến. Khen ngon.
Ăn xong, hắn về nhà. Mặt vui mừng, hớn hở.
Vợ hỏi:
- Có gì mà anh vui thế?
- Mấy ngày tất niên ăn thịt cá quá nhiều ngán nên ăn thử đồ chay, nhưng nuốt không nổi. Qua nhà thằng bạn chúc Tết xong, ăn một tô bún bò ngon quá.
Vợ hắn cười.
Hắn ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại cười?
- Bún bò chay đó.
- Hả?! 


54 - Hạnh phúc mong manh

 
Hắn từ bỏ "cuộc chơi”, quay về trần gian vui với hạnh phúc mong manh.
Hơn hai mươi năm gặp lại, bây giờ hắn nhà cao cửa rộng, có ô tô lớn nhỏ. Miệng nói cười mà lòng chẳng được vui.
Hỏi hắn thì...
Hắn muốn quay lại “đường xưa lối cũ”. Ngặt nỗi, tuổi đã quá lớn. Hắn tiếc.
Hắn tâm sự, lúc trước đã gặp một cao nhân. Ông ta phán hắn một câu: “Nếu không vào chùa sẽ gặp tai họa đến nhân mạng”. Câu nói cứ ám ảnh.
Và rồi, chuyện đến. Nhà hắn bị trộm cướp. Hắn tiếc của nên chống trả quyết liệt. Nhiều nhát dao đâm xuyên vào người hắn. Đến bệnh viện kịp lúc. Thoát chết trong gang tấc.
Hắn sống. Những người thân yêu của hắn chết. Còn lại một mình. Cô đơn. Hiu quạnh. Ngẫm nghĩ.
Bài kinh Bát Đại Nhân Giác trỗi dậy trong đầu. Hắn nhận ra hạnh phúc của mình mong manh.
Không khóc mà nước mắt lăn dài trên má.


Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.