Lá thư viết ngắn gởi người Tâm tư, tình cảm thành lời làm tin Mai kia đơn lẻ một mình Đìu hiu, cô quạnh bóng hình mua vui Ngắm nhìn kỷ vật bùi ngùi Đứng lên ngồi xuống tới lui mỉm cười.
Tuổi già ký ức ùa về Âm thầm ngồi lựa khen chê rạch ròi Tay run cầm nắm bồi hồi Vỡ òa cảm xúc như thời ấu thơ Đời người như một giấc mơ Trăm năm dư lẻ trong mồ xương khô.
Chạnh lòng mỗi bước chân đi Trông chờ nhặt được nhũng gì tương lai Đường đời sống gió bi hài Trở về nín lặng nhìn mây cuối trời Lẫn trong ánh mắt nụ cười Chút tình gượng gạo với người năm xưa.
Sáng nay lượm hạt nắng Đông Nấu thành thuốc chữa nỗi lòng cô đơn Pha thêm nước mắt vui buồn Nhóm lên bếp lửa tủi hờn chia xa Uống xong ta chẳng là ta Xuân thì trở giấc nụ hoa đầu cành.
Tay buông chút vị mơ hồ Nhặt lên gặp được câu thơ run người Xa nghe vọng đến tiếng cười Chân lông dựng ngược mồ hôi cùng mình Nhìn hoài chẳng thấy bóng hình Lạnh sau gáy cổ thình lình ngất đi Trong mơ ai nói câu gì Tuổi xuân đã cạn vận thời loanh quanh Có bước thì phải cho nhanh Dương gian âm phủ lằn ranh rõ ràng Hồn đang lưỡng lự mơ màng Ầu ơ tiếng mẹ nhưđang gọi về.
Lên đường mở rộng "giang sơn" Phồn hoa xứ lạ chẳng sờn chí nhân Tuổi xuân ao ước dự phần Trí năng khai triển một lần nên danh Người đi, tôi ở lại đành Ngậm ngùi tuổi tác, ngắm canh sao trời Lễ đàn đã dựng xong rồi Bát phong im lặng nên ngồi đợi trông Đời người có lắm chữ không Cơ duyên thiên định nghe lòng tiễn đưa.
Phượng hồng cuối cấp bồi hồi Còn tươi thắm đỏ như thời học sinh? Đa mang chỉ kẻ nặng tình Rụng rơi khô héo gồng mình giữa sân Ngoái nhìn phút cuối một lần Đời người lắm nỗi tần ngần nên thơ.
Nhân duyên chưa đủ thôi đành Ra đi im lặng gởi anh nụ cười Sống sao dư dả tình người Dạ quỳnh trở giấc hương trời trao ngay Ngỡ ngàng nắm giữ được mây Xòe năm ngón nhỏ vân tay đổi màu.
Đời tôi phiêu bạt hải hà Dừng chân lâu nhất cũng là vài năm Tình vừa chớm đã xăm xăm Lìa nhà bỏ xứ biệt tăm không về Người đời hỏi có nhớ quê Ậm ừ qua chuyện sợ chê vô tình Tự cho xa xỉ với mình Non sông chữ S bóng hình quê hương.
Bước chân bên phải rời nhà Quý nhân cho gặp cụ già cô đơn Thều thào thí lão bữa cơm Quay về, trở lại hương thơm nhạt dần Hai tay bưng chén bần thần Mắt tìm tiếc rẽ một lần phước lai.
Âm u gác nhỏ sáng nay Rượu không một giọt mà say nổi gì? Vậy mà người cứ li bì Ngất ngây ngồi ngắm việc chi chẳng màng Nói ra nghe chẳng đàng hoàng Cũng đành thây kệ lan man đất trời.
Tí tách rơi rơi, rơi từng hạt nhỏ Rơi trên lá cỏ, rơi cả vào tâm Hạt kêu thành tiếng, hạt chỉ âm thầm Len lõi vào lòng cho người đêm trắng ... Tí tách rơi rơi giọt sầu giọt đắng Hoa vừa chớm nụ trách mắng mưa đêm Sao chẳng như sương phả hơi êm đềm Mưa xây xát mặt hoa tàn lụi sớm ... Tí tách mưa đêm kéo dài sáng sớm Con đường trơn trợt, lầy lội bùn nhơ Chỉ tội ai kia lóng ngóng lơ ngơ Sóng soải nằm chờ không thể đến lớp. ... Tí tách mưa đêm, mưa qua từng lớp Lớp dày, lớp mỏng, lớp chỉ là sương Mưa rơi không đều, có phải mưa thương? Hay chỉ vô tình mưa rơi nặng nhẹ.
Quá khứ đang say một giấc nồng Vui buồn hiện tại có như không Tình khôn mỉm miệng cười khe khẻ Tính dại oang oang chỉ mất lòng Quá khứ thấm men say ngủ im Ngồi nghe tiếng thỏ thẻ con tim Vui buồn oán giận đang yên giấc Ru mãi đời người để khỏi tìm Quá khứ hoàn hồn tỉnh mộng say Miên man mũm mĩm lòng phây phây Dung nhan rạng sáng tình và nghĩa Hiện tại, tương lai vẫn chảy đầy.
Chiều nắng hôn lên màu tóc mây Mượt mà theo gió đùa ai đây? Lữ hành cô độc tim băng giá Thổn thức, dõi theo lòng ngất ngây
Chiều nắng pha màu tóc lượn bay Rượu không một giọt người như say Ửng hồng e thẹn nên chiều xuống Tối cả không gian xẫm mặt mày
Chiều nắng qua rồi lòng tiếc thay Con đường đang ngắn trở nên dài Đôi chân nằng nặng cùng đêm trắng Theo bước bộ hành đếm tháng ngày ... Chiều nắng quay về chiều nắng lên.
Nằm một mình, co ro trong lều nhỏ Chỉ bốn dài, hai ngắn hẹp bề ngang Mẫu mã chung giống nhà ống dương gian Nên chật chội, muốn trở mình rất khó Chỉ một mình bơ vơ nằm tại đó Lũ côn trùng, bạn nhỏ tới thăm nhau Vui thì bò, buồn cắn chẳng biết đau Mình đã chết hay là mất cảm giác? Một ngày kia thân thể mình tự nát Căn lều nhỏ tan tác với thời gian Ô hay. Thôi ! mình đã mặc áo quan Vậy là hết cùng đường về dương thế.
Là lữ khách, nơi nào cũng đất khách Dù thiên đường, địa ngục trách mà chi Bậc thánh hiền hay kẻ tham sân si Cũng bạn đường, đi chung cùng lữ khách
Là lữ khách nơi nào chẳng đất khách Dù cung son hay vách núi đầu đường Nệm ấm êm hoặc giá buốt trong sương Bình minh dậy cười vui bên lữ khách
Là lữ khách tất cả đều là khách Chốn Phật môn, chẳng trách mắng nặng lời Đến rồi đi, đi... đến... miễn tới nơi Quay đầu lại vẫn là người lữ khách ... Đâu chỉ có Ta Bà là đất khách Đâu chỉ có lữ khách cõi Ta Bà Bởi vì ta... muôn đời là lữ khách.
Nằm thườn thượt đợi trời đang tắt nắng Dáng gầy gò nhỏ nhắn dài lê thê Phút hơi tàn vọng lại tiếng khen chê Nghe hối tiếc thời vàng son đã mất
Hình bóng cũ vô tình ai đã cất Cứ trào dâng lưu xuất hiện nguyên hình Nơi sâu thẳm bạn giữ của cho mình Đem hoàn trả khi hiên chiều bóng đổ
Nhân sinh ơi ! đời vui hay là khổ ? Chỉ trăm năm lời lỗ được bao nhiêu ? Bấy lâu nay tính toán khoảng bao điều ? Sao gầy guộc, xác xơ hai tay trắng. ...
VU LAN CHÁNH GIÁO Nhạc và lời: Phương Nhã Ka Hoà âm: LONG.MU
Con chấp tay quỳ gối trước Phật đài Tâm lên lời cầu nguyện Đức Như Lai Thân cúi lạy với một lòng cung kính Đức từ bi thương xót độ chúng sanh.
Con chấp tay thành kính cúi lạy Ngài Gieo nhân lành hưởng quả phước tương lai Gương hiếu hạnh mục kiền liên soi sáng Ngàn đời sau y giáo để phụng hành.
Vu Lan chánh giáo Tự tứ giai thần Mục Liên ai khẩn cứu từ thân Chư Phật đại oai thần Thoát khổ u hoành Vạn cổ hiếu danh xưng.
Con chấp tay hồi hướng đến cửu huyền Cho muôn loài đều hưởng phước như nhau Mau giác ngộ thoát địa ngục u tối Sanh thiên rồi phù hộ cho nhân gian.