87 - Mèo cũ - mèo mới
Mèo nhà ai không biết, vào chùa rồi ở hẳn không chịu đi. Nhìn ốm o,
chỉ còn da và xương. Chắc lâu ngày nhịn đói. Thấy thầy trụ trì, hắn bám
theo, kêu meo meo.
Trụ trì lấy cơm và nước tương cho hắn ăn. Hắn
ăn ngon lành. Thỉnh thoảng ngước mặt nhìn thầy trụ trì như muốn nói lời
cám ơn. Ăn xong hắn lẽo đẽo đi theo thầy trụ trì. Thấy vậy, thầy trụ trì
cho hắn ở lại chùa.
Ngày qua ngày, ăn cơm chùa, khẩu phần của hắn cũng được cải thiện thêm bằng thức ăn dành riêng cho mèo.
Sau một thời gian, mập mạp, lông mướt, đi đứng oai vệ ra dáng “tiểu hổ”.
Một hôm cũng có một con mèo mướp tới chùa có ý định cư ngụ. Hắn gầm gừ
và ra sức đuổi mướp đi. Cuối cùng, mướp cụp đuôi lẳng lặng biến mất.
Trụ trì thốt lên: Đồng loại hoạn nạn không thương, mèo mà cũng cũ ăn
hiếp mới!
Hắn nghe nói, ngước nhìn. Không biết hắn có hiểu không, mà từ đó về sau hắn không dám nhỏng nhẽo với trụ trì nữa.
88 - Nặng nợ
Hắn đã đi tu, nay trở thành tỳ kheo rồi mà vẫn còn nặng nợ. Cha già, mẹ bịnh và thằng em không ra gì.
Nhiều đêm suy tư trằn trọc. Hắn đọc được câu cổ nhân dạy “tu thân, tề
gia, trị quốc, bình thiên hạ”, nước mắt hắn tự chảy dài. Một thời hắn
cũng mơ "có danh gì với núi sông".
Nhân duyên hội ngộ, nghiệp lực chín muồi, hắn từ giã không môn và nhập thế.
Sau một tháng, hắn bị hai đại tang cả cha lẫn mẹ. Lo ma chay xong, hắn
hì hục làm việc kiếm tiền, mua nhà, tậu xe cho thằng em.
Hắn đi nước ngoài lao động. Ở nhà, thằng em bán sạch sành sanh.
Ngày hắn về nước trong tay chẳng được bao nhiêu tiền, lại có thêm được một người rưỡi đi về theo.
Ngôi nhà hắn về ở đã cầm cố cho bọn xã hội đen. Bàn thờ cha mẹ thì
hương tàn bàn lạnh, bụi bặm. Hắn gục ngay tại chỗ vì bị nhồi máu cơ tim.
Hắn ra đi khi kết quả tình yêu của hắn chưa chào đời. Đến chết hắn vẫn còn nợ đứa con trong bào thai. Tội nghiệp.
Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.