85 - Tiếc của
Hắn ở chùa đã lâu mà không chịu ăn tương chao nên trong máu và trong não không có chất ấy.
Hắn tậu một chiếc xe máy còn nguyên trong thùng, mới toanh. Hắn kêu
thợ tới lắp ráp. Ốc vít được bịt vải trước khi vặn, lý do sợ trầy xước.
Tháo bửng cất, kiếng chiếu hậu cất vào tủ thay vào bằng “hàng nhái”.
Thậm chí hắn cho người mua ống nhựa bịt hết gác chân, vì sợ gác lên sẽ
mòn. Hắn thương xe hơn mẹ của hắn.
Hắn dựng xe cũng vô duyên, ai
nhắc xe mà chân chống cà mặt nền kêu thành tiếng hắn cũng xót, thậm chí
lên tiếng mắng mỏ. Hắn suýt ăn bạt tai vì cái tội tiếc của vô lý.
Bây giờ, hắn tay yếu, chân run, mắt mờ... xe không còn giá nữa. Thân thể
hắn cũng đang mất dần giá thì còn nghĩ gì đến xe. Tu hành giới thân huệ
mạng không tiếc, mà tiếc bửng nhựa và cục cao su gác chân.
Chẳng tiếc. Chẳng thương. Nghiệp hắn vậy. Hắn thấy vui.
86 - Sương thấm áo
Hắn đi tu đã lâu. Miệng mồm nhanh nhẹn. Mắt cũng tinh anh. Nhà chùa thấy vậy cho hắn ra quản lý một tiệm cơm chay.
Hắn đi học rồi về, ra tiệm quản lý và điều hành. Nhân tiện đó hắn bán
thêm băng đĩa và một ít kinh sách. Buôn bán lâu ngày nhiễm thói “con
buôn” lúc nào chẳng hay.
Mở miệng ra không nhớ kinh Phật mà nhớ đến giá cả các mặt hàng, thậm chí nhớ cả giá đô la và vàng.
Hôm nọ có các vị thiền sư lỡ đường ghé tiệm ăn cơm. Ăn xong hắn nói:
Con xin cúng dường bữa ăn này. Người thọ nhận niệm Phật tri ân đứng dậy
ra về.
Vị thiền sư ra khỏi cửa tiệm, nghe tiếng hắn vọng ra bảo với người làm: Tính coi tổng số tiền bàn đó bao nhiêu.
Vị thiền sư cười và lắc đầu. Đi trong sương lâu quá sẽ ướt áo.
Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.