Một thoáng Diêm Phù

Thứ Hai, 17 tháng 2, 2014

NHẶT BÓNG SUY TƯ 81 & 82

81- Nhớ tiếng thầy ơi...

Năm ấy, tôi dựng tạm một cái am để ở và tu tập. Lúc đó vùng này là đồng ruộng vắng vẻ người qua lại. Tôi rất thích vì nó yên tĩnh.
Mỗi ngày đều gõ mõ tụng kinh. Ngày qua ngày bình yên lặng lẽ.
Vào một buổi trưa nọ, nghe có tiếng gọi:
- Thầy ơi!
Tôi nằm nướng không dậy. Lại nghe tiếng:
- Thầy ơi!
Tôi đi ra mở cổng, nhìn không thấy ai.
Chuyện được lặp đi lặp lại nhiều lần, nhiều tháng.
Trưa nào, tôi cũng cứ lọ mọ đi ra mở cổng hoài mà chẳng thấy ai tới thăm mình.
Bây giờ, dân cư đông đúc, tiếng nói cười, tiếng nhạc, tiếng ti vi... Không còn nghe ai đó gọi thầy ơi... Tôi cảm thấy nhớ.
Nhớ tiếng thầy ơi... giữa giờ Ngọ.

82 - Mua tắc kè của chùa

 
Không biết hai con tắc kè từ đâu tới chùa ở "tu học". Cứ mỗi khi hoàng hôn xuống, nó kêu tắc kè, tắc kè. Lâu ngày nghe cũng vui tai.
Tôi nhận hai đứa nó làm "đệ tử", đặt cho hai tên mới là Nhuận Tắc, Nhuận Kè.
Trưa nọ, có một người ăn mặc bảnh bao, chạy xe tay ga tới chùa nói:
- Thầy bán cho con con tắc kè của chùa nhé!
Tôi chưa kịp trả lời thì người đó tiếp:
- Thầy bán đi, lấy tiền đó làm phước hoặc lo việc chùa.
Tôi cười thầm. Nghĩ cũng lạ, đi mua tắc kè mà tới chùa hỏi mua sao giống như chuyện vào chùa mượn lược?
Tôi trả lời:
- Có gì bảy giờ tối nay con tới nhé! Bây giờ là giờ nghỉ trưa.
Đúng bảy giờ tối, chùa tụng kinh. Tụng kinh xong không thấy vị "khách hàng đặc biệt" lúc trưa đâu cả.
Có lẽ sau một thời gian dài (7 tiếng) vị khách hàng đã "giác ngộ", đổi ý không mua.
Con tắc kè như muốn tri ân kêu lên hai tiếng "hết tiền, hết tiền".


Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.