Một thoáng Diêm Phù

Thứ Hai, 17 tháng 2, 2014

NHẶT BÓNG SUY TƯ 79 & 80

79 - Khi nghiệp tới
Mẹ chết. Cha bịnh. Hắn được nhà chùa cưu mang khi còn học lớp hai. Nhờ học giỏi, mỗi năm mỗi lớp. Được đi thi học sinh giỏi, có thứ hạng đem danh tiếng về cho chùa.
Hắn được đề nghị cạo đầu xuất gia làm chú tiểu. Hắn hoan hỷ bằng lòng.
Cuộc đời tu hành trôi đi êm ả, cũng tụng kinh niệm Phật, được đi học Phật học, đi học đại học ngoài, đi du học ở Mỹ. Phước báu đang đầy đủ, duy nhất chỉ thiếu cái tâm cầu khinh an và giải thoát.
Nghiệp tới, hắn bị bịnh, không tìm ra nguyên nhân bịnh. Kế tiếp cha già bịnh và nhiều chướng duyên khác cứ đua nhau tới.
Cuối cùng thì mỹ nhân tới. Quyết định cuối cùng là từ bỏ hạnh phúc lớn và bằng lòng với hạnh phúc nhỏ.
Có một vị thiền sư gặp nói rằng hắn yểu mạng. Hắn cười với nụ cười “duy lý”.
Y rằng, sau một năm hắn từ giã cõi đời.


80 - Ngộ
Ngày xưa các vị thiền sư ẩn dật tu hành, đức độ cảm hóa được muôn thú, trong đó có cọp.
Ngày nay cũng có các vị thiền sư như thế, thậm chí còn hơn thế.
Có thiền sư nuôi vài con chó và chơi với chúng. Mùi của chúng thấm vào áo quần, khi đi ngang qua người khác, người ta nói thiền sư hôi mùi chó. Người ta “nói đúng”.
Thiền sư ngộ ra và từ giã, không nuôi, không chơi với chó nữa.
Bây giờ, thiền sư nuôi chim họa mi và cu gáy. Không nghe ai nói gì.
Lại ngộ ra thêm điều nữa.
Ngộ ra... Ngồ ngộ.


Nhặt bóng suy tư - Phương Nhã Ka

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.